Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 274

Chuyện... Không Tiếc Và... Hối Tiếc

Kinh Thánh: Sáng Thế Ký 22: 16, 17; Rô-ma 8: 32

Kính chào quý độc giả,

Không tiếc và hối tiếc là hai trạng thái tình cảm trái ngược nhau trong con người.

Không tiếc là nói đến một việc làm, một sự hy sinh nào đó cho một ai đó hay một việc làm gì đó mà nó xứng đáng để hy sinh.

Còn hối tiếc là nói đến một việc làm, một sự hy sinh nào đó cho một ai đó hay một việc làm gì đó mà nó trở nên uổng phí.

Ca dao Việt Nam có những câu nói về hối tiếc rất đáng nhớ:

+ Cầm vàng mà lội qua sông
Vàng rơi không tiếc, tiếc công cầm vàng.

+ Tưởng giếng sâu em nối sợi gày dài
Ai ngờ giếng cạn, em tiếc hoài sợi dây.

+ Tiếc công anh đắp đập be bờ
Để ai quảy đó mang lờ đến đơm.

...

Còn nhiều câu ca dao khác nữa nói về sự hối tiếc trong kho tàng ca dao độc đáo của người Việt Nam chúng ta.

Bạn chắc đã nhiều lần không hối tiếc về những việc mình đã làm trong quá khứ, vì biết chắc rằng những việc làm đó là đúng và sự hy sinh đó là xứng đáng. Và bạn chắc cũng đã có nhiều lần hối tiếc về những việc làm nào đó, hoặc sự hy sinh nào đó, vì nó không đúng và không xứng đáng.

Kinh Thánh có đề cập đến chuyện... không tiếc và... hối tiếc.

Thánh tổ đức tin của người Do-Thái và của người tin Chúa trải qua mọi thời đại đã được Đức Chúa Trời xác nhận rằng: “Đức Giê-hô-va phán rằng: Vì ngươi đã làm điều đó, không tiếc con ngươi, tức con một ngươi thì Ta lấy chánh mình Ta mà thề rằng, sẽ ban phước cho ngươi, thêm dòng dõi ngươi nhiều như sao trên trời, đông như cát bờ biển, và dòng dõi đó sẽ chiếm được cửa thành quân nghịch.” (Sách Sáng Thế Ký, chương 22, câu 16, 17)

Áp-ra-ham đã không tiếc con một của mình là Y-sác mà đem dâng cho Đức Chúa Trời trên núi Mô-ri-a theo như lời Ngài phán. Bởi hành động đức tin đó, bởi sự hy sinh cao quý đó của Áp-ra-ham dành cho Đấng ông tôn thờ, nên ông đã được Đức Chúa Trời ban phước và trở nên ông tổ đức tin của người tin Chúa từ xưa cho đến nay.

Trong Tân Ước, có đề cập đến việc Đức Chúa Trời không tiếc:

Ngài đã không tiếc chính Con mình, nhưng vì chúng ta hết thảy mà phó Con ấy cho, thì Ngài há chẳng cũng sẽ ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao?”(Sách Rô-ma, chương 8, câu 32)

Đức Chúa Trời chỉ có Con độc sanh là Chúa Giê-xu, nhưng vì yêu thương chúng ta là những tội nhân, nên Ngài bằng lòng hy sinh Con ấy để chịu chết đền tội thay cho chúng ta, hầu ban sự cứu rỗi lớn và quý cho chúng ta.

Tạ ơn Đức Chúa Trời về sự hy sinh lớn lao nhất, kỳ diệu nhất đó của Ngài!

Nếu Ngài... tiếc chính Con mình, mà không ban Con ấy cho chúng ta, thì tất cả chúng ta đều phải bị đoán phạt đời đời trong Địa Ngục mà thôi, vì ở dưới trời nầy không còn có một phương cứu rỗi nào khác, ngoài Chúa Cứu Thế Giê-xu (Sách Công vụ các sứ đồ, chương 4, câu 12)

Nhưng chúng ta cũng nên nhớ rằng, nếu Ngài đã không tiếc chính Con Ngài vì yêu thương chúng ta, thì Ngài cũng “chẳng tiếc các thiên sứ đã phạm tội, nhưng quăng vào trong vực sâu, tại đó họ bị trói buộc bằng xiềng nơi tối tăm để chờ sự phán xét.”; và “Ngài chẳng tiếc thế gian xưa, trong khi sai nước lụt phạt đời gian ác nầy, chỉ gìn giữ Nô-ê là thầy giảng đạo công bình, với bảy người khác mà thôi.” (Sách 2 Phi-e-rơ, chương 2, câu 4, 5)

Đức Chúa Trời vì sự thương yêu vô hạn của Ngài dành cho chúng ta nên không tiếc chính Con Ngài để ban cho chúng ta, thì Đức Chúa Trời vì sự công bình tuyệt đối của Ngài cũng sẽ không tiếc mà hình phạt bất cứ ai, khi họ chối từ Ngài, chống nghịch Ngài.

Phao-lô sau khi được Chúa cứu trở nên người hầu việc Ngài, thì ông cũng đã không tiếc gì với Chúa cả: “Tôi chẳng kể sự sống mình làm quý, miễn chạy cho xong việc đua tôi và chức vụ tôi đã lãnh nơi Đức Chúa Giê-xu để mà làm chứng về Tin Lành của ơn Đức Chúa Trời.” (sách Công vụ các sứ đồ, chương 20, câu 24)

Các Thánh Đồ cũng chẳng tiếc chi sự sống mình với Chúa, vì biết Chúa đã không tiếc gì để cứu mình: “Chúng đã thắng nó bởi huyết Chiên Con và bởi lời làm chứng của mình; chúng chẳng tiếc sự sống mình cho đến chết.” (Sách Khải Huyền, chương 12, câu 11)

...

Còn về sự hối tiếc, Kinh Thánh cho biết những người chối bỏ Chúa, không tin thờ Ngài sẽ bị hối tiếc vô cùng trong Âm Phủ và trong Địa Ngục: “Người giàu ở nơi Âm Phủ, đang bị đau đớn, ngước mắt lên, xa thấy Áp-ra-ham, và La-xa-rơ trong lòng người; bèn kêu lên rằng: Hỡi Áp-ra-ham tổ tôi, xin thương lấy tôi, sai La-xa-rơ nhúng đầu ngón tay vào nước đặng làm cho mát lưỡi tôi; vì tôi bị khổ trong lửa nầy quá đỗi.” (Sách Lu-ca, chương 16, câu 23, 24)

Hối tiếc vì mình đã nhiều lần nghe Tin Lành được rao giảng, nhưng lại bỏ ngoài tai, lại chối từ, không tiếp nhận Chúa Giê-xu làm Chúa, làm Chủ cuộc đời, vì nghĩ rằng mình giàu có rồi, không cần chi nữa, cũng chẳng cần Chúa đâu.

Trong cõi đời đời nơi Địa Ngục, sẽ có nhiều người đấm ngực trong hối tiếc vì đã chối bỏ Chúa khi còn sống; nhưng tất cả đều đã muộn, vì số phận con người không thể thay đổi được một khi đã nhắm mắt xuôi tay.

Hỡi những độc giả yêu quý của tôi là những người chưa tin nhận Chúa Giê-xu, tôi ước mong bạn sẽ sớm làm một quyết định tin nhận Chúa ngay hôm nay, để hưởng được sự sống đời đời, và bạn sẽ không bao giờ hối tiếc khi tin nhận Ngài.

Bạn sẽ chỉ hối tiếc là tại sao mình tin Chúa muộn mà thôi, chứ không bao giờ hối tiếc khi mình tin Chúa cả.

Lời Chúa dạy: “Sự tin kính cùng sự thỏa lòng, ấy là một lợi lớn.” (Sách 1 Ti-mô-thê, chương 6, câu 6)

Tin nhận Chúa Giê-xu sẽ đem lại cho bạn sự thỏa lòng chứ không bao giờ là sự hối tiếc!

Tháng 6/ 2022

Mục Sư Nguyễn Đình Liễu