Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 354

Mùa Chay, Nói Chuyện... Yêu Và Hy Sinh

Kinh Thánh: Rô-ma 5: 6-10; 8: 32; I Giăng 4: 7-10.

Mùa Chay năm nay đã đến với tất cả những Cơ-đốc nhân trên toàn thế giới.

Bốn Mươi ngày trước Lễ Phục Sinh được những người tin Chúa gọi là mùa Chay (Lent).

Bắt đầu từ Thứ Tư Lễ Tro và kết thúc vào Thứ Năm Tuần Thánh trước Lễ Phục Sinh. Lễ Phục Sinh luôn luôn rơi vào một Chúa Nhật trong khoảng thời gian giữa ngày 22 tháng 3 đến 25 tháng 4 hằng năm. Vì vậy, Thứ Tư Lễ Tro có thể rơi vào bất cứ ngày Thứ Tư nào giữa ngày 4 tháng 2 và 10 tháng 3.

Mùa Chay là khoảng thời gian mà những người tin Chúa dành ra để suy niệm về tình yêu tuyệt đỉnh của Thiên Chúa dành cho mình.

Con số “Bốn Mươi” mang nhiều ý nghĩa và nhắc ta nhớ đến nhiều sự kiện đã xảy ra trong Kinh thánh như: Đức Chúa Trời làm trận Đại hồng thủy để hủy diệt nhân loại độc ác thời Nô-ê trong bốn mươi ngày đêm. Bốn mươi ngày vị Lãnh tụ Môi se chờ đợi trên Núi Sinai với Thiên Chúa để nhận lãnh hai bảng Luật Pháp cho dân sự Ngài. Dân Y-sơ-ra-ên phải hành trình bốn mươi năm trong sa mạc vì tội vô tín của mình trước khi đến Đất Hứa trong xứ Ca-na-an. Bài giảng của Tiên Tri Giô-na cho dân thành Ni-ni-ve là “Còn bốn mươi ngày nữa, Ni-ni-ve sẽ bị đổ xuống” (Sách Giô-na, chương 3, câu 4).

Thời gian bốn mươi ngày cũng nhắc ta nhớ đến bốn mươi ngày Chúa Giê-su chịu ma quỷ cám dỗ trong sa mạc và Ngài đã chiến thắng một cách vẻ vang nhờ vào Lời Kinh Thánh và Thánh Linh của Đức Chúa Trời...

Nói đến tình yêu thì không thể nào không nói đến sự hy sinh, vì tình yêu thật luôn luôn có sự hy sinh.

Kinh Thánh dạy rằng: “Hỡi kẻ rất yêu dấu, chúng ta hãy yêu mến lẫn nhau; vì sự yêu thương đến từ Đức Chúa Trời, kẻ nào yêu, thì sanh từ Đức Chúa Trời và nhìn biết Đức Chúa Trời. Ai chẳng yêu, thì không biết Đức Chúa Trời; vì Đức Chúa Trời là sự yêu thương. Lòng Đức Chúa Trời yêu chúng ta đã bày tỏ ra trong điều nầy: Đức Chúa Trời đã sai Con một Ngài đến thế gian, đặng chúng ta nhờ Con được sống. (Sách Giăng thứ nhứt, chương 4, câu 7-9).

Những câu Kinh Thánh đó cho chúng ta biết Đức Chúa Trời là nguồn của tình yêu và chính Ngài là sự yêu thương.

Đức Chúa Trời yêu tội nhân một cách chân thật, và một tình yêu như thế không thể không có sự hy sinh. Ngài đã thật sự hy sinh vì tội nhân: “Nầy sự yêu thương ở tại đây: ấy chẳng phải chúng ta đã yêu Đức Chúa Trời, nhưng Ngài đã yêu chúng ta, và sai Con Ngài làm của lễ chuộc tội chúng ta” (Sách Giăng thứ nhứt, chương 4, câu 10).

Thánh Phao-lô cho biết: “Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết... Ngài đã không tiếc chính Con mình, nhưng vì chúng ta hết thảy mà phó Con ấy cho, thì Ngài há chẳng cũng sẽ ban mọi sự luôn với Con ấy cho chúng ta sao?” (Sách Rô-ma, chương 5, câu 8, và chương 8, câu 32).

Vì yêu thương nhân loại đang chết mất trong tội lỗi, nên Ngài đã không tiếc chính Con Một của mình là Chúa Cứu Thế Giê-su, mà ban Con ấy cho chúng ta để cứu con người chúng ta ra khỏi tội lỗi, ra khỏi bàn tay độc ác của Sa-tan.

Ai đó đã nói rằng “Nói yêu thương mà không có hy sinh thì chỉ là nói dối” là rất hữu lý!

Chính Chúa Giê-su đã từng phán: “Chẳng có sự yêu thương nào lớn hơn là vì bạn hữu mà phó sự sống mình” (Sách Giăng, chương 15, câu 13).

Khi một ai đó đã yêu bạn đến độ sẵn sàng hy sinh mạng sống để cứu bạn ra khỏi chỗ chết, thì có thể nói một cách chắc chắn và không sợ sai trật gì cả rằng, tình yêu của người đó dành cho bạn là một tình yêu đích thực vậy.

Thánh Phao-lô cũng nhắc lại tình yêu tuyệt vời của Chúa Giê-su dành cho con người tội lỗi chúng ta: “Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự” (Sách Phi-líp, chương 2, câu 8).

Đức Chúa Giê-su đã yêu thương bạn và tôi bằng một tình yêu như thế!

Đó là một tình yêu tuyệt đỉnh và tuyệt đối! Không có ai yêu bạn và tôi như Chúa Giê-su đã yêu bạn và tôi. Không có tình yêu nào lớn hơn thế! Chắc chắn không! Và nhất định không!

Có một câu chuyện về tình yêu cảm động như sau:

Vào thế kỷ thứ 17, vị Tể Tướng của Anh Quốc, một ngày kia đã kết án tử hình một người lính bị vi phạm pháp luật. Đến ngày xử tử, người ta đợi cho tiếng chuông chiều cấm trại nổi lên là thi hành lệnh bắn anh nầy. Nhưng đợi mãi chuông chiều không thấy đánh. Tể Tướng truyền lệnh tìm ra lý do vì sao? Thì ra, cô người yêu của anh này, vì quá thương anh, nên đã trèo lên tận lầu chuông cao, đu mình trên quả chuông, Vi thế, chuông có lắc mà không thể phát ra tiếng kêu. Cảm động trước hành động yêu thương đầy can đảm của cô gái dành cho người yêu của mình, nên quan tòa đã quyết định tha tội chết cho anh chàng tử tù nầy.

Còn rất nhiều những câu chuyện khác về sự hy sinh trong tình yêu rất cảm động trong cuộc sống thường ngày; nhưng chắc chắn không thể nào có sự hy sinh nào trong tình yêu lớn như sự hy sinh của Đấng Cứu Thế vì tội của nhân loại.

Yêu người mình yêu và sẵn sàng chết cho người mình yêu để đem lại hạnh phúc cho người mình yêu, thì đó là một sự hy sinh đáng quý; nhưng cũng dễ hiểu, vì đó là người mình yêu và là người yêu mình.

Yêu quý một thánh nhân và sẵn sàng chết cho thánh nhân đó, cũng là một sự hy sinh đáng trân trọng ; nhưng cũng dễ hiểu, vì đó là một thánh nhân mình yêu.

Nhưng yêu một đối tượng mà không xứng đáng để yêu đó là những tội nhân xấu xa như chúng ta; song Ngài vẫn yêu và bằng lòng chết cho những con người xấu xa ấy, để cứu họ ra khỏi tội lỗi ; thì đó mới chính là một tình yêu cao cả tuyệt đối, một tình yêu không thể nào hiểu được bằng trí óc hữu hạn của con người.

Một tình yêu cao cả tuyệt đối như thế chỉ có ở nơi Đức Chúa Trời mà thôi!

Và tình yêu ấy chỉ có thể được thể hiện qua một nhân vật duy nhất là Chúa Cứu Thế Giê-su, Đấng vô tội duy nhất trong toàn cõi vũ trụ nầy!

Để kết thúc bài viết nầy, xin mời bạn cùng lắng nghe lại một khúc Kinh Thánh nói về sự hy sinh cao quý của Chúa Giê-su dành cho chúng ta là những tội nhân:

Thật vậy, khi chúng ta còn yếu đuối, Đấng Christ đã theo kỳ hẹn chịu chết vì kẻ có tội. Vả, họa mới có kẻ chịu chết vì người nghĩa; dễ thường cũng có kẻ bằng lòng chết vì người lành. Nhưng Đức Chúa Trời tỏ lòng yêu thương Ngài đối với chúng ta, khi chúng ta còn là người có tội, thì Đấng Christ vì chúng ta chịu chết. Huống chi nay chúng ta đã nhờ huyết Ngài được xưng công bình, thì sẽ nhờ Ngài được cứu khỏi cơn thạnh nộ là dường nào! Vì nếu khi chúng ta còn là thù nghịch cùng Đức Chúa Trời, mà đã được hòa thuận với Ngài bởi sự chết của Con Ngài, thì huống chi nay đã hòa thuận rồi, chúng ta sẽ nhờ sự sống của Con ấy mà được cứu là dường nào!” (Sách Rô-ma, chương 5, câu 6-10).

Chính nhờ sự hy sinh cao cả, vĩ đại có một không hai của Chúa Giê-su trong suốt cả cõi lịch sử của con người, đã đem chúng ta từ địa vị một tội nhân thành thánh nhân; từ một người bị ở dưới cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời thành một người được cứu ra khỏi nơi kinh khủng đó; từ địa vị thù nghịch cùng Đức Chúa Trời thành một người được hòa thuận lại với Ngài.

Qua đó, chúng ta nhận biết, nếu Đức Chúa Trời không yêu thương con người tội lỗi chúng ta, và nếu Đức Chúa Giê-su không xuống thế làm người để chịu chết chuộc tội cho chúng ta; thì con người mãi mãi ở trong tội lỗi, ở trong sự cai trị độc ác của Sa-tan, và rồi sẽ chết mất dưới bàn tay tàn độc của nó. Con người mãi mãi không có hy vọng, không có bình an, không có sự cứu rỗi nào cho con người cả.

Tạ ơn Đức Chúa Trời đã yêu thương nhân loại, và tạ ơn Đức Chúa Giê-su đã thể hiện tình yêu của Đức Chúa Trời qua sự chết của Ngài trên thập tự giá, và rồi Ngài đã sống lại để mở ra cho nhân loại một con đường mới và sống: Đó là con đường cứu rỗi phước hạnh, bình an!

Cảm tạ Chúa Giê-su đã chết để cho chúng ta được sống, và cảm tạ Ngài đã sống lại và sống mãi mãi để cho chúng ta có thể được sống cho Ngài hôm nay cũng như sống với Ngài trong cõi đời đời trong tương lai! A men!

California, Viết Nhân Mùa Chay 2024!

Mục Sư Nguyễn Đình Liễu