Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 9

Người Con Hoang Đàng




Nếu mỗi lần cha mẹ dặn bảo điều gì mà các em không vâng lời thì có chuyện gì xảy ra? Các em bị la rầy hoặc bị đòn phải không? Ví dụ mẹ dặn các em khi đi học phải đi trên đường hẳn hoi, không được đi đường tắt hay leo hàng rào, nhưng các em không vâng lời, cứ leo hàng rào nên bị té. Về nhà, mẹ thấy các em chân tay bị sướt, quần áo bị rách, thì thế nào các em cũng bị đòn. Có nhiều em nghĩ rằng, khi mình lỡ phạm lỗi nếu cha mẹ thương thì tha không đánh đòn mới phải, còn nếu đánh đòn là không thương. Thật ra, cha mẹ thương các em và không muốn đánh đòn các em bao giờ, nhưng vì muốn các em trở nên người tốt nên phải dùng kỷ luật sửa dạy khi các em phạm lỗi.
Một ngày kia, Chúa Giê-xu kể câu chuyện về một người con nọ, không vâng lời cha mẹ mà chỉ muốn làm theo ý riêng. Chúa kể rằng có một người kia có hai đứa con trai. Người con lớn siêng năng làm việc, giúp đỡ cha mẹ; người em thì ngược lại, lười biếng, không giúp việc nhà mà lúc nào cũng muốn đi chơi. Vì ông cha giàu có, lại hay chiều con nên các con ông thường muốn gì được nấy. Dù vậy, người con thứ cũng không thỏa lòng nhưng cứ mơ ước được ra thành phố để vui chơi cho thỏa thích.
Một hôm người em đến nói với cha: "Cha ơi, xin cho con phần gia tài mà cha định mai mốt sẽ chia cho con. Con muốn có số tiền đó bây giờ." Người cha chưa chết mà con đã đòi chia gia tài nên ông buồn lắm. Hơn nữa, ông chưa muốn chia gia tài cho các con vì các con ông chưa khôn lớn, chưa biết sử dụng tiền bạc và chưa thể đi ra sống một mình. Nhưng có lẽ vì người con cứ năn nỉ hết ngày này sang ngày khác, nên cuối cùng người cha phải lấy tiền đem chia cho cả hai đứa con. Người con nhỏ được nắm tiền trong tay nên vui vẻ lắm. Vài ngày sau, chàng ta liền lấy hết số tiền đó lên đường, đi đến một nơi xa lạ. Ông cha tìm cách can ngăn nhưng không được nên ông đành để cho con đi.
Người con sung sướng mang cả phần gia tài đi ra tỉnh thành. Ở đó, chàng tự do ăn chơi, tiêu xài tiền bạc. Chàng kết bạn với những người xấu, những người bạn này lôi kéo chàng vào những chỗ ăn chơi hư hỏng, và dụ dỗ chàng tiêu xài tiền bạc cách phung phí. Có lẽ thỉnh thoảng chàng thanh niên cũng nghĩ đến cha già ở nhà và biết rằng cha sẽ không vui nếu thấy cách chàng ăn chơi và tiêu xài tiền bạc như thế. Nhưng chàng tự nhủ: "Cha ở xa quá, làm sao biết mình đang sống như thế nào." Chàng thanh niên tiếp tục vùi đầu vào những buổi tiệc tùng, ca hát, rượu chè, cờ bạc... Chung quanh chàng có rất nhiều bạn, những người bạn xấu đó lôi kéo chàng vào những chỗ tội lỗi.
Vì tiêu xài phung phí nên chẳng bao lâu tiền của hết sạch. Chàng thanh niên giật mình nhìn lại thì thấy mình đã tiêu hết phần gia tài của cha cho. Những người bạn thân thấy chàng hết tiền thì bắt đầu làm ngơ và dần dần xa lánh. Không ai đến thăm hỏi hay rủ chàng ta đi chơi nữa. Chàng thanh niên không còn một đồng bạc để mua thức ăn. Lúc ấy trong vùng đó lại gặp nạn đói lớn. Chàng thanh niên tìm đến những người bạn cũ để cầu cứu, nhưng tất cả đều làm ngơ; không ai giúp, cũng không ai nhận chàng là bạn nữa.
Hoàn cảnh chàng thanh niên lúc đó thật đáng thương. Một mình sống trong một thành phố xa lạ, không gia đình, bà con, không một người bạn nào giúp đỡ, cũng không có một đồng trong túi. Vì lâu nay chỉ ăn chơi nên chàng không biết làm gì để sinh sống. Ra chợ ngồi xin ăn thì xấu hổ quá, hơn nữa lúc đó ai cũng đói nên không ai bố thí cho người ăn xin.
Cuối cùng, không biết làm gì khác hơn, chàng thanh niên nhà giàu đành phải đi chăn heo để sống qua ngày. Đối với người Do Thái, heo là con vật ô uế, chăn heo là một công việc thấp kém, hèn hạ, nhưng chàng thanh niên không có nghề gì khác nên đành phải nhận công việc này để khỏi chết đói. Đã vậy, ông chủ không cho chàng ăn uống đầy đủ nên có hôm bị đói quá, chàng muốn lấy vỏ đậu của heo ăn để ăn cho đỡ đói mà cũng không ai cho.
Khi từ giã gia đình, chàng thanh niên ăn mặc sang trọng, tiền đầy túi, hăng hái ra đi. Bây giờ mặt mày lem luốc, áo quần rách rưới, hôi hám, người ốm o gầy mòn, đầy chán nản, thất vọng và tủi nhục. Thật là hai hình ảnh trái ngược nhau. Ngồi bên đàn heo, vừa đói, vừa buồn, chàng thanh niên nghĩ đến gia đình. Nghĩ đến hình ảnh người cha thân yêu, gia đình no đủ êm ấm, chàng ta chợt tỉnh ngộ, thấy mình quá dại dột. Vì cãi lời cha, bỏ nhà đi nên mới phải khổ như vầy. Chàng thầm nghĩ: Trong nhà cha mình những người giúp việc còn có thức ăn dư dật mà mình ở đây phải chết đói. Thôi, mình hãy về xin lỗi cha, xin làm người giúp việc trong nhà cha cũng còn sung sướng hơn. Nghĩ thế nên chàng thanh niên liền xin chủ cho nghỉ việc và lên đường trở về nhà.
Từ khi người con bỏ nhà đi, ông cha rất là lo lắng. Ngày ngày ông ra cửa đứng chờ xem con đã về chưa. Ông hy vọng một ngày kia con ông sẽ ăn năn trở về. Ngày hôm đó, ông cũng ra cửa trông ngóng như mọi ngày, bỗng thấy đàng xa có một người đi về phía nhà ông. Ông hồi hộp chờ đợi nhưng thấy người đó ăn mặc rách rưới quá nên ông nghĩ có lẽ đó là một người hành khất. Nhưng nhìn kỹ lại ông thấy người đó dáng quen quen. Ông thầm nghĩ, chẳng lẽ đó là con trai của mình sao. Nhưng khi người đó đi đến gần, ông giật mình kinh ngạc, người ăn mặc rách rưới bẩn thỉu kia chính là đứa con trai yêu quý của ông.
Không nghi ngờ gì nữa, người cha chạy ra đường đón con. Ông vui mừng ôm đứa con yêu dấu vào lòng. Gặp lại cha, chàng thanh niên vừa xấu hổ vừa hối hận nên nói: "Thưa cha, con thật có tội với trời và với cha, không đáng được gọi là con của cha nữa." Nhưng người cha không để ý lời con nói. Được gặp lại đứa con yêu dấu, ông mừng quá, vội vàng dẫn con vào nhà, gọi người giúp việc bảo: "Hãy mau mau lấy áo tốt nhất mặc cho con ta, đeo nhẫn vào tay, mang giày vào chân. Hãy bắt bò con mập làm thịt. Chúng ta hãy ăn mừng, vì con của ta đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ lại gặp." Thế là mọi người trong gia đình vui vẻ chuẩn bị một bữa tiệc để ăn mừng người con đi hoang đã trở về.
Đức Chúa Trời đã tạo dựng nên chúng ta. Ngài là Người Cha Nhân Từ, lúc nào cũng yêu thương, chăm sóc chúng ta. Nếu các em không tin Chúa và không làm theo lời Chúa dạy, các em cũng giống như người con hoang đàng, đã bỏ Chúa để đi theo con đường tội lỗi. Chúa cũng đang trông chờ các em ăn năn tội, trở về với Ngài. Các em hãy tin Chúa, thờ Chúa và vâng theo lời Chúa dạy. Chúa sẽ tha thứ tội cho các em và cho các em được làm con của Ngài.
Nếu muốn được làm con của Chúa, các em hãy thưa với Chúa như vầy: "Lạy Chúa, con đã phạm nhiều lỗi lầm. Con đã nói dối, ganh ghét, cãi lời cha mẹ và không tôn thờ Chúa. Xin Chúa tha tội cho con và nhận con làm con của Ngài. Con cầu xin trong Danh Chúa Giê-xu. A-men." Nếu các em thành thật cầu xin Chúa như thế, Chúa sẽ nhậm lời các em, tha thứ tội cho các em và các em được trở nên con cái của Ngài.
CÂU HỎI
1. Gia đình trong câu chuyện này có mấy người con trai?
2. Khi được tiền, người con thứ hai đã làm gì?
3. Điều gì đã khiến người con đó quay trở về với cha?
4. Hãy kể ra những điều chúng ta làm khiến Chúa buồn lòng?
5. Muốn được trở lại làm con của Chúa chúng ta phải làm gì?