Đây là bài thứ tư trong loạt bài đời
sống sáng suốt, đời sống sốt sắng, đời sống sẵn sàng và đời sống siêu
thoát. Trong bài 20 chúng ta biết người tin Chúa, theo Chúa cần nhận được sự
khôn ngoan thiên thượng hầu có thể sống đời sống sáng suốt, đời sống thấy rõ chánh đạo và tránh xa tà đạo, đời sống chiến thắng những sự lầm lẫn, lo lắng,
lung lạc, liều lĩnh.
Bài học 21 luận về đời sống sốt sắng,
đời sống tràn ngập hào hứng, hân hoan, hớn hở, hăng hái trên linh trình đầy
phước hạnh ngay từ khi được Chúa cứu và trong suốt cuộc đời tin Chúa, theo
Chúa. Đặc tánh rõ rệt nhất của người sốt sắng trong Chúa là sự chuyên tâm,
chuyên chú, chuyên cần. Nhờ chuyên tâm mà người sốt sắng có thể yêu mến Chúa
thiết tha hơn tất cả mọi giá trị khác. Nhờ chuyên chú mà người sốt sắng có thể
định cách rõ rằng và nhắm vào mục tiêu tốt lành, xứng đáng. Nhờ chuyên cần mà
người sốt sắng có thể làm lụng cách siêng năng, hành đạo cách lý thú.
Bài học 22 luận về đời sống sẵn sàng,
một đời sống không do dự, không ngần ngừ, không lưỡng lự, không bị ưu tư bởi những
chuyện vu vơ, vớ vẩn, vụn vặt. Đời sống sẵn sàng là đời sống được trang bị để
đối phó, được dự bị để phòng ngừa, được thiết bị để chiến đấu, được cụ bị để
xây dựng và được chuẩn bị để nghênh đón.
Bài học hôm nay mang tựa đề đời sống
siêu thoát. Siêu thoát không có nghĩa là xuất thế. Siêu thoát không có nghĩa là
thoái thác. Siêu thoát không có nghĩa là hiện hữu ngoài vòng luân hồi nghiệp
chướng, một triết thuyết khó kiểm chứng. Siêu thoát không có nghĩa là tiêu diêu
nơi miền cực lạc, một từng trải người ta mong sẽ hưởng sau khi chết.
Siêu thoát có nghĩa là thoát khỏi sự
ràng buộc của thế gian, lôi cuốn của vật chất, vấn vương của tục lụy. Siêu thoát có nghĩa là để cho suy tư và cảm xúc vượt cao hơn những
giá trị hữu hạn để có thể chiêm nghiệm giá trị vô hạn. Siêu thoát có nghĩa là
khước từ chính mình để bước đi theo Chúa. Siêu thoát có nghĩa là không còn làm
chủ chính mình, nhưng thật sự tôn Chúa làm chủ đời mình. Siêu thoát có nghĩa là
tỏ lòng kính mến Thiên Chúa và yêu
thương tha nhân cách chí tình. Siêu thoát có nghĩa là sống đạo, hành đạo cách
nghiêm chỉnh. Siêu thoát có nghĩa là đặt mình dưới sự tể trị của Thánh Linh.
Trong Mác 8:34 và trong Ma-thi-ơ 16:24
Chúa Giê-xu phán dạy rằng người theo Ngài phải liều mình, vác thập tự giá mình
mà theo Ngài. Người dám liều mình, vác thập tự giá mình theo Chúa là người có
đời sống siêu thoát. Ai chưa dám liều mình, vác thập tự giá mình theo Chúa thì
chưa thể có đời sống siêu thoát.
21Từ đó, Ðức Chúa Jêsus mới tỏ cho môn đồ
biết rằng mình phải đi đến thành Giê-ru-sa-lem, phải chịu tại đó nhiều sự khốn
khổ bởi những người trưởng lão, thầy tế lễ cả, cùng thầy thông giáo, và phải bị
giết, đến ngày thứ ba phải sống lại. 22Phi-e-rơ bèn đem Ngài riêng
ra, mà can rằng: Hỡi Chúa, Ðức Chúa Trời nào nỡ vậy! Sự đó sẽ không xảy đến cho
Chúa đâu! 23Nhưng Ngài xây mặt lại mà phán cùng Phi-e-rơ rằng: Ớ
Sa-tan, hãy lui ra đằng sau ta! Ngươi làm gương xấu cho ta; vì ngươi chỉ nghĩ
đến việc Ðức Chúa Trời, song nghĩ đến việc người ta.
24Ðức Chúa Jêsus bèn phán cùng môn đồ
rằng: Nếu ai muốn theo ta, thì phải liều mình, vác thập tự giá mình mà
theo ta. 25Vì ai muốn cứu sự sống mình thì sẽ mất, còn ai vì cớ ta
mà mất sự sống mình thì sẽ được lại. 26Người nào nếu được cả thiên
hạ mà mất linh hồn mình, thì có ích gì? Vậy thì người lấy chi mà đổi linh hồn
mình lại? (Ma-thi-ơ 16:
21-26)
Người có đời sống siêu thoát không tiếc
ngay cả chính sinh mạng mình vì đúng ra sinh mạng đó là sinh mạng mới do Chúa
ban cho. Trong 2 Ti-mô-thê 2 Phao-lô khuyên con cái Chúa nên chịu khổ như một
người lính giỏi của Đấng Christ.
1Vậy, hỡi con, hãy cậy ân điển trong Ðức
Chúa Jêsus Christ mà làm cho mình mạnh mẽ. 2Những điều con đã nghe
nơi ta ở trước mặt nhiều người chứng, hãy giao phó cho mấy người trung thành,
cũng có tài dạy dỗ kẻ khác.
3Hãy cùng ta chịu khổ như một người lính
giỏi của Ðức Chúa Jêsus Christ. 4Khi một người đi ra trận, thì chẳng
còn lấy việc đời lụy mình, làm vậy đặng đẹp lòng kẻ chiêu mộ mình. 5Cùng
một lẽ đó, người đấu sức trong diễn trường chỉ đấu nhau theo lệ luật thì mới
được mão triều thiên. 6Người cày ruộng đã khó nhọc thì phải trước
nhứt được thâu hoa lợi. 7Hãy hiểu rõ điều ta nói cho con, và chính
Chúa sẽ ban sự khôn ngoan cho con trong mọi việc.
Công Vụ 5 là đoạn kinh văn tường thuật
cách sống động những diễn biến quan trọng trong công tác truyền giáo của các sứ
đồ sau khi Chúa Giê-xu thăng thiên. Trong đoạn kinh văn này Bác Sĩ Lu-ca thuật
lại lời biện luận của vị luật sư danh tiếng, được dân chúng tôn trọng. Luật sư
Ga-ma-li-ên đứng giữa tòa công luận mà nói rằng trước đó có những người đã từng
dấy lên và rủ nhiều người theo mình. Tuy nhiên, khi những người này chết những
người theo họ cũng tản lạc, tan tành. Theo nhận định của Ga-ma-li-ên, sở dĩ
những người đó thất bại là vì họ làm công việc của con người. Nếu việc của các
sứ đồ đang làm cũng giống như mấy người kia, thì dân chúng chẳng cần làm gì cả,
thì các sứ đồ và những người theo họ cũng sẽ tự nhiên tan tành. Nhưng nếu, việc
các sứ đồ đang làm là việc của Đức Chúa Trời, liệu dân chúng có dám liều mình
chống nghịch lại Chúa chăng? Một bên liều mình vì Chúa; một bên liều mình chống
Chúa, bên nào thắng hơn?
12Bấy giờ, có nhiều phép lạ dấu kỳ được
làm ra trong dân bởi tay các sứ đồ; và các môn đồ đều hiệp một lòng nhóm nhau
dưới hiên cửa Sa-lô-môn. 13Dầu vậy, chẳng một kẻ nào khác dám nhập
bọn với môn đồ, nhưng dân chúng thì cả tiếng ngợi khen. 14Số những
người tin Chúa cùng ngày càng thêm lên, nam nữ đều đông lắm, 15đến
nỗi người ta đem kẻ bịnh để ngoài đường, cho nằm trên giường nhỏ hoặc trên
chõng, để khi Phi-e-rơ đi ngang qua, bóng của người ít nữa cũng che được một
vài người. 16Dân sự ở các thành Giê-ru-sa-lem, đem đến những người
đau ốm và kẻ bị tà ma khuấy hại, thì hết thảy đều được chữa lành.
17Bấy giờ thầy cả thượng phẩm và những kẻ
theo người (ấy là phe Sa-đu-sê) đều đứng dậy, đầy lòng ghen tương, 18 bắt các sứ đồ bỏ vào khám
công. 19Nhưng đương ban đêm, có một thiên sứ của Chúa mở cửa khám
cho sứ đồ ra, và dặn rằng: 20Ði đi, hãy chường mặt nơi đền thờ, mà
rao giảng cho dân chúng mọi lời nầy của sự sống. 21sứ đồ nghe bấy
nhiêu lời, vừa lúc rạng ngày, vào đền thờ, khởi sự dạy dỗ. Nhưng thầy cả thượng
phẩm và những kẻ ở với người đến thình lình, nhóm tòa công luận và hết thảy
trưởng lão của dân Y-sơ-ra-ên lại, sai người vào khám đặng điệu các sứ đồ đến. 22Các
kẻ sai đến khám, không thấy sứ đồ tại đó, bèn trở về trình 23rằng:
chúng tôi thấy khám đóng kĩ, lính canh đứng ngoài cửa; nhưng lúc mở ra chẳng
thấy một người nào ở trong.
24Quan coi đền thờ và các thầy tế lễ cả
nghe vậy, đều bức tức về việc các sứ đồ và về manh mối của việc ấy. 25Nhưng
có người thoạt đến, báo với họ rằng: Kìa, những người mà các quan đã bỏ tù, nay
đương ở trong đền thờ dạy dỗ dân sự! 26Kế đó, quan coi đền thờ với
các kẻ sai cùng đi đến nơi bắt và dẫn các sứ đồ đi nhưng không dùng cách dữ
tợn, vì sợ dân chúng ném đá; 27và khi điệu các sứ đồ đi rồi, thì đem
đến tòa công luận. Thầy cả thượng phẩm tra hỏi các sứ đồ, rằng: 28Chúng
ta đã cấm ngặt các ngươi, không cho lấy danh đó mà dạy dỗ, song các ngươi lại
làm cho thành Giê-ru-sa-lem đầy dẫy đạo giáo mình. Vậy, các ngươi muốn khiến
máu người ấy đổ lại trên chúng ta sao!
29 Phi-e-rơ
và các sứ đồ trả lời rằng: Thà phải vâng lời Ðức Chúa Trời còn hơn là vâng lời
người ta. 30Ðức Chúa Trời của tổ phụ chúng ta đã khiến Ðức Chúa
Jêsus sống lại, là Ðấng mà các ông đã treo trên cây gỗ và giết đi. 31Ðức
Chúa Trời đã đem Ðấng ấy lên bên hữu Ngài, làm Vua và Cứu Chúa, để ban lòng ăn
năn và sự tha tội cho dân Y-sơ-ra-ên. 32Còn Chúng ta đây là kẻ làm
chứng mọi việc đó, cũng như Ðức Thánh Linh mà Ðức Chúa Trời đã ban cho kẻ vâng
lời Ngài vậy.
33 Họ
nghe mấy lời thì nghiến ngầm, giận hoảng, bàn mưu giết các sứ đồ. 34Nhưng
một người Pha-ra-si, tên là Ga-ma-li-ên, làm luật sư, được dân sự tôn kính,
đứng lên giữa tòa công luận, truyền lịnh đem các sứ đồ ra ngoài một lát. 35Kế
đó, người nói rằng: Hỡi người Y-sơ-ra-ên, hãy cẩn thận về điều các ngươi sẽ xứ
với những người nầy. 36Trước đây, Thêu-đa dấy lên, xưng mình là kẻ
tôn trọng, có độ bốn trăm người theo hắn: hắn bị giết, và cả thảy những kẻ theo
hắn đều tan lạc, rốt lại chẳng qua là hư không. 37Kế hắn thì có
Giu-đa, người Ga-li-lê, dấy lên, về thời kỳ tu sổ dân, rủ nhiều người theo
mình; nhưng rồi cũng chết, bao nhiêu kẻ theo phải tan tành. 38Nay ta
khuyên các ngươi: Hãy lánh xa những người đó để mặc họ đi. Vì nếu mưu luận và
công cuộc nầy ra bởi người ta, thì sẽ tự hư đi; 39nhưng nếu bởi Ðức
Chúa Trời ra, thì các ngươi phá diệt những người đó chẳng nổi, và lại là liều
mình đánh giặc cùng Ðức Chúa Trời. Chúng nghe theo lời người: 40thì
đòi các sứ đồ trở vào, sai đánh đòn, rồi cấm không được lấy danh Ðức Chúa Jêsus
mà giảng dạy; đoạn, tha ra. 41Vậy, các sứ đồ từ tòa công luận ra,
đều hớn hở về mình đã được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh Ðức Chúa
Jêsus. 42Ngày nào cũng vậy,
tại trong đền thờ hoặc từng nhà, sứ đồ cứ dạy dỗ rao truyền mãi về Tin Lành của
Ðức Chúa Jêsus, tức là Ðấng Christ.
Tít 2 nhắc nhở cho chúng ta nhớ rõ Đấng
Christ là Ðấng liều mình vì chúng ta, để
chuộc chúng ta khỏi mọi tội và làm cho sạch, đặng lấy chúng ta khỏi mọi tội và
làm một dân thuộc riêng về Ngài, là dân có lòng sốt sắng về các việc lành. Liều mình cho Đấng xưa đã liều mình cho
chúng ta là lẽ tự nhiên. Sự liều mình trong đời sống siêu thoát đó chứng tỏ
chúng ta là dân thuộc riêng về Chúa, dân luôn sáng suốt, sốt sắng, sẵn sàng làm
các việc lành.
1Nhưng con hãy dạy điều hiệp với đạo
lành. 2Khuyên những người già cả phải tiết độ, nghiêm trang, khôn
ngoan, có đức tin, lòng yêu thương và tánh nhịn nhục vẹn lành. 3Các
bà già cũng vậy, phải có thái độ hiệp với sự thánh; đừng nói xấu, đừng uống
rượu quá độ; phải lấy điều khôn ngoan dạy bảo; 4phải dạy đờn bà trẻ
tuổi biết yêu chồng con mình,
5có nết na, trinh chánh, trông nom việc
nhà; lại biết ở lành, vâng phục chồng mình, hầu cho đạo Ðức Chúa Trời khỏi bị
một lời chê bai nào. 6Cũng phải khuyên những người tuổi trẻ ở cho có
tiết độ. 7Hãy lấy mình con làm gương về việc lành cho họ, trong sự
dạy dỗ phải cho thanh sạch, nghiêm trang, 8nói năng phải lời, không
chỗ trách được, đặng kẻ nghịch hổ thẹn, không được nói xấu chúng ta điều chi. 9Hãy
khuyên những tôi tớ phải vâng phục chủ mình, phải làm đẹp lòng chủ trong mọi
việc, chớ cãi trả,
10chớ ăn cắp vật chi, nhưng phải hằng tỏ
lòng trung thành trọn vẹn, để làm cho tôn quí đạo Ðức Chúa Trời, là Cứu Chúa
chúng ta, trong mọi đường. 11Vả, ân điển Ðức Chúa Trời hay cứu mọi
người, đã được bày tỏ ra rồi. 12Ân ấy dạy chúng ta chừa bỏ sự không
tôn kính và tài đức thế gian, phải sống ở đời nầy theo tiết độ, công bình, nhân
đức, 13đương chờ đợi sự trông cậy hạnh phước của chúng ta, và sự
hiện ra của sự vinh hiển Ðức Chúa Trời lớn và Cứu Chúa chúng ta, là Ðức Chúa
Jêsus Christ, 14là Ðấng liều mình vì chúng ta, để chuộc chúng
ta khỏi mọi tội và làm cho sạch, đặng lấy chúng ta khỏi mọi tội và làm một dân
thuộc riêng về Ngài, là dân có lòng sốt sắng về các việc lành.
15Hãy dạy các điều đó, lấy quyền đầy đủ mà
khuyên bảo quở trách. Chớ để ai khinh dể con.