Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 22

Bánh Hằng Sống

6:16-40

16 Đến chiều, môn đồ xuống nơi bờ biển, 17 và vào trong một chiếc thuyền, sang thẳng bờ bên kia, hướng về thành Ca-bê-na-um. Trời chợt tối, mà Đức Chúa Jêsus còn chưa đến cùng các môn đồ. 18 Gió thổi ào ào, đến nỗi biển động dữ dội. 19 Khi các môn đồ đã chèo ra độ chừng hai mươi lăm hay là ba mươi ếch-ta-đơ, thấy Đức Chúa Jêsus đi trên mặt biển, gần tới chiếc thuyền, thì sợ hãi. 20 Nhưng Ngài phán rằng: Ấy là ta đây, đừng sợ chi! 21 Bấy giờ, môn đồ muốn rước Ngài vào thuyền; tức thì chiếc thuyền đậu vào bờ, là nơi định đi.

22 Đoàn dân ở bờ biển bên kia, đã nhận rằng ở đó chỉ có một chiếc thuyền, và Đức Chúa Jêsus không vào thuyền với môn đồ Ngài, chỉ một mình môn đồ đi mà thôi. 23 Qua ngày sau, có mấy chiếc thuyền khác từ thành Ti-bê-ri-át lại gần nơi chúng đã ăn bánh khi Chúa tạ ơn rồi, 24 đoàn dân thấy Đức Chúa Jêsus không ở đó, môn đồ cũng không, bèn vào mấy thuyền kia mà đi qua thành Ca-bê-na-um để tìm Đức Chúa Jêsus. 25 Chúng vừa tìm được Ngài tại bờ bên kia biển, bèn thưa rằng: Lạy thầy, thầy đến đây bao giờ? 26 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, các ngươi tìm ta chẳng phải vì đã thấy mấy phép lạ, nhưng vì các ngươi đã ăn bánh và được no. 27 Hãy làm việc, chớ vì đồ ăn hay hư nát, nhưng vì đồ ăn còn lại đến sự sống đời đời, là thứ Con người sẽ ban cho các ngươi; vì ấy là Con, mà Cha, tức là chính Đức Chúa Trời, đã ghi ấn tín của mình.

28 Chúng thưa rằng: Chúng tôi phải làm chi cho được làm công việc Đức Chúa Trời? 29 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Các ngươi tin Đấng mà Đức Chúa Trời đã sai đến, ấy đó là công việc Ngài. 30 Chúng bèn nói rằng: Thế thì thầy làm phép lạ gì, để cho chúng tôi thấy và tin? Thầy làm công việc gì? 31 Tổ phụ chúng ta đã ăn ma-na trong đồng vắng, theo như lời chép rằng: Ngài đã ban cho họ ăn bánh từ trên trời xuống. 32 Đức Chúa Jêsus đáp rằng: Quả thật, quả thật, ta nói cùng các ngươi, Môi-se chưa hề cho các ngươi bánh từ trên trời đâu; nhưng Cha ta ban cho các ngươi bánh thật, là bánh từ trên trời xuống. 33 Bởi chưng bánh Đức Chúa Trời là bánh từ trên trời giáng xuống, ban sự sống cho thế gian.

34 Chúng thưa rằng: Lạy Chúa, xin ban bánh đó cho chúng tôi luôn luôn! 35 Đức Chúa Jêsus phán rằng: Ta là bánh của sự sống; ai đến cùng ta chẳng hề đói, và ai tin ta chẳng hề khát. 36 Nhưng ta đã nói: Các ngươi đã thấy ta, mà chẳng tin. 37 Phàm những kẻ Cha cho ta sẽ đến cùng ta, kẻ đến cùng ta thì ta không bỏ ra ngoài đâu. 38 Vì ta từ trên trời xuống, chẳng phải để làm theo ý ta, nhưng làm theo ý Đấng đã sai ta đến. 39 Vả, ý muốn của Đấng đã sai ta đến, là hễ sự gì Ngài đã ban cho ta, thì ta chớ làm mất, nhưng ta phải làm cho sống lại nơi ngày sau rốt. 40 Đây là ý muốn của Cha ta, phàm ai nhìn Con và tin Con, thì được sự sống đời đời; còn ta, ta sẽ làm cho kẻ ấy sống lại nơi ngày sau rốt.

 

1. Xin kể ra một trường hợp mà Bạn nghĩ đó là giây phút "sóng gió" nhất của đời Bạn. 

2. Câu chuyện "Chúa đi trên mặt biển" dạy Bạn điều gì trong những giờ phút sóng gió đó?

3. Trong tuần lễ Bạn bận rộn về điều gì nhất? Bạn có nghĩ rằng bận rộn như vậy là đúng không? Nếu không thì tại sao?

4. Mục đích sống của Bạn là gì? Bạn đeo đuổi điều gì nhất trên đời nầy?

5. Làm thế nào để chúng ta biết được những giá trị cao quí ở đời để đeo đuổi?

6. Làm thế nào để kinh nghiệm được Chúa Giê-xu là Bánh Hằng Sống?

Câu chuyện chúng ta học lần trước xảy ra ở "bờ bên kia biển Ga-li-lê" (c. 1). "Bờ bên kia" đây có lẽ là vùng gần Bết-sai-đa (Lu-ca 9:10). Sau khi cho đoàn dân ăn, Chúa Giê-xu "lui ở một mình trên núi", còn các môn đệ xuống thuyền "sang thẳng bờ bên kia, hướng về thành Ca bê na um" (c. 17). "Biển" Ga-li-lê thật ra là một cái hồ lớn, dài 21 km, ngang 11 km. Lúc các môn đồ thấy Chúa đến với mình, họ ở cách bờ độ 4, 5 cây số vì một ếch-ta-đơ (stadion) bằng 185 mét.

 Câu chuyện nầy cho thấy các môn đệ của Chúa sợ hãi vì không biết đó là Chúa đến với họ. Chúa Giê-xu thì biết rõ họ phải chèo chống cực nhọc (Mác 6:48). Trong đời sống, sở dĩ chúng ta sợ là vì không biết Chúa ở bên cạnh. Chúa thì lúc nào cũng thấy và cũng biết những khó khăn của chúng ta.

Chúa đi trên mặt nước cho thấy Ngài là Đấng Tạo Hóa, có quyền trên thiên nhiên. Chúa Giê-xu là Chủ Tể của vũ trụ mà chúng ta đặt lòng tin nơi Ngài thì không có lý do gì khiến chúng ta phải lo âu hay sợ hãi nữa cả!

 Đoàn dân sau khi được ăn bánh đã đi khắp nơi tìm Chúa (c. 22-25). Chúa Giê-xu thấy rõ động cơ thúc đẩy họ đi tìm Chúa là vì đồ ăn nên đã đưa ra lời khuyên sau: "Hãy làm việc, chớ vì đồ ăn hay hư nát, nhưng vì đồ ăn còn lại đến sự sống đời đời, là thứ Con Người sẽ ban cho các ngươi" (c. 27). Trong đời sống, chúng ta làm việc, bận rộn rất nhiều, nhưng có bao giờ quí vị dừng lại và tự hỏi mình làm việc để làm gì không?

Có hai vấn đề trong đời sống, đó là: (1) Sống mà không có mục đích; và (2) Sống vì những mục đích chóng phai tàn. Đoàn người đôn đáo tìm Chúa khắp nơi, nhưng họ tìm Chúa không phải để được nghe Chúa giảng dạy nhưng để được ăn bánh. Đó là điều Chúa trách họ. Chúa cho thấy họ đang "làm việc" vì "đồ ăn hay hư nát" (c. 27). "Đồ ăn hay hư nát" là những điều chỉ có giá trị tạm bợ, những điều chóng phai tàn trên đời nầy. Ngày nay, nhiều người cũng chạy theo những "đồ ăn hay hư nát" đó. Họ bôn ba làm việc để kiếm thật nhiều tiền, để được trọng vọng, để được nhiều người kính phục. Đó là những thứ đồ ăn hay hư nát! Vấn đề quan trọng nhất trong đời sống là vấn đề giá trị. Câu hỏi chúng ta phải đặt ra cho mình thường xuyên là: Tôi đang đeo đuổi theo những mục đích nào? Những mục đích đó có đem lại những giá trị đích thực hay không?

Ngược lại với "đồ ăn hay hư nát", Chúa Giê-xu bảo mọi người hãy làm việc vì "đồ ăn còn lại đến sự sống đời đời" (c. 27b). Đồ ăn nầy là chính Chúa Giê-xu (c. 51). Cũng giống như thiếu phụ người Sa-ma-ri, sau khi nghe Chúa nói về nước "không hề khát", bà đã xin Chúa cho có được thứ nước đó ngay (4:15), ở đây, những người Do-thái hỏi Chúa: "Chúng tôi phải làm chi cho được làm công việc của Đức Chúa Trời?" (c. 28). Thật ra, người muốn hưởng được sự sống đời đời không phải làm gì cả, người ấy chỉ cần tin nơi Chúa Giê-xu là đủ (c. 29). Vấn đề Chúa Giê-xu đặt ra ở đây là vấn đề giá trị và giá trị đó nằm ở niềm tin nơi Chúa Giê-xu. Ngày nay, chúng ta không cần phải tìm kiếm giá trị ở một nơi nào khác ngoài niềm tin nơi Chúa. Đặt lòng tin nơi Chúa rồi, Chúa sẽ hướng dẫn chúng ta đến những giá trị cao đẹp. Chúng ta sẽ biết những điều nào nên đeo đuổi và sẽ không làm việc vì những điều chóng phai tàn ở đời.

Mặc dù Chúa đã cho thấy sự khác nhau giữa "đồ ăn hay hư nát" và "đồ ăn còn lại đến sự sống đời đời" (c. 27), người đương thời cũng chỉ nghĩ đến "đồ ăn" hay "bánh" theo nghĩa vật chất. Chúa Giê-xu bảo họ tin Chúa thì họ hỏi lại: Chúa làm phép lạ gì cho chúng tôi tin? Rồi họ nhắc lại việc tổ phụ họ ăn ma-na trong sa mạc, hàm ý là ít ra Chúa Giê-xu cũng phải làm được phép lạ như vậy thì họ mới tin. Để trả lời cho họ, Chúa Giê-xu cho thấy là bánh ma-na chưa thật sự là bánh từ trời đến. Một lần nữa, Chúa muốn nói về ý nghĩa tâm linh, chính Chúa mới là "bánh từ trời" đem sự sống đến cho con người. Nhưng một lần nữa, người Do-thái cũng chỉ hiểu theo nghĩa đen nên xin Chúa "ban bánh đó cho chúng tôi luôn luôn" (c. 34). Chúa Giê-xu trả lời: "Ta là bánh của sự sống, ai đến cùng ta chẳng hề đói và ai tin ta chẳng hề khát".

Có thể nói, sứ đồ Giăng đã để câu chuyện Chúa hóa bánh ở đầu chương 6 để làm bối cảnh cho chúng ta thấy lời tuyên bố của Chúa Giê-xu trong câu nầy. Sứ đồ Giăng đi từ nhu cầu vật chất đề trình bày cho thấy về nhu cầu tâm linh. Nếu ngưòi thời đó biết như vậy họ sẽ tìm kiếm Chúa hơn là kiếm bánh. Thật ra, điều nầy cũng áp dụng cho chúng ta hôm nay nữa. Nếu tâm trí chúng ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cơm ăn, áo mặc, những điều thuộc lãnh vực vật chất, chúng ta sẽ chỉ đeo đuổi những điều đó mà thôi. Chúa Giê-xu cho thấy tìm kiếm Chúa mới là tìm kiếm sự sống thật. "Đói" và "khát" là điều mà chúng ta vẫn kinh nghiệm và sẽ vẫn kinh nghiệm, vì vậy người tin Chúa không phải là người không cần ăn uống. Chúa Giê-xu cho thấy Ngài ban cho chúng ta một giá trị đích thực; ở trong Chúa, chúng ta sẽ được thỏa mãn hoàn toàn, không còn ước ao điều gì nữa! Đó là ý nghĩa của: "Ai đến cùng ta chẳng hề đói và ai tin ta chẳng hề khát."