Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 522

Lời Chứng Của Enoch Wang

Lãnh đạo một Hội Thánh Tư gia Trung Hoa

Vào đầu năm mới 1997 một cuộc họp mặt hiệp nhứt được Brother Yun tổ chức gần thành phố tôi ở. Các vị lãnh đạo của nhiều mạng lưới hội thánh khác nhau được mời tham dự để tất cả chúng tôi có thể thông công nhau, cầu nguyện nhau, và phá đổ những rào cản đã tồn tại giữa các nhóm khác nhau. Tôi nôn nả tham dự vì Chúa đã tỏ cho tôi biết sự hiệp nhứt trong phong trào hội thánh tư gia là thiết yếu nếu chúng tôi phải tấn lên với tin lành như Chúa muốn. Nếu chúng tôi không thực sự tha thứ và giải hòa nhau, thì Chúa sẽ không bao giờ hoàn toàn ban phước công việc chúng tôi.

Vào thời điểm đó, gia đình chúng tôi đang bị công an truy lùng. Chúng tôi đang sống trong chung cư bốn tầng trong một tòa nhà đang sửa chữa. Chúng tôi không thể ở một nơi bình thường được vì làm như thế đòi hỏi chúng tôi phải đăng ký với chính quyền địa phương, điều này chắc chắn đưa đến việc bắt bớ chúng tôi ngay lập tức.

Chính buổi sáng mà tôi phải đi đến buổi họp mặt hiệp nhất, khi tôi đang nói chuyện trên điện thoại thì nghe tiếng kêu thất thanh. Vợ tôi lao vào phòng ngủ la lớn hãi hùng. Con gái lớn tôi, lúc đó 18 tuổi, đang ôm đứa em nhỏ nó, 15 tháng tuổi, trên lan can nhìn xuống đường bên dưới. Như thế nào đó đứa gái nhỏ cựa quậy tuột khỏi tay bế của chị. Nó té xuống từ bốn tầng lầu xuống đất, đầu đập xuống trước, vào đống gạch dưới đường. Vợ tôi bồng đứa con gái nhỏ trong tay và khóc lớn. Cô nói, "Mau lên, mình phải đưa con vào nhà thương ngay lập tức!" Ngay lúc đó tôi thấy đứa bé đã chết. Đầu bé bị đập mạnh và một miếng tủy óc trắng đã lòi ra từ sọ trước. Tôi nói, "Không có lý gì để đi nhà thương nữa. Con tôi đã chết thật rồi. Nhà thương không có thể làm gì khiến con tôi đỡ hơn được nữa." Một tràng xúc động chạy xuyên tôi. Một mặt tôi biết con tôi đã chết, nên không cần phải vô nhà thương. Tôi cũng cảm thấy rằng việc bất ngờ xảy ra này chính là tấn công của ma quỉ, làm xao lãng tập trung của tôi và ngăn các bạn đồng công và tôi không tham dự buổi họp hiệp nhất sống còn này. Satan không vui khi thấy dân sự Chúa đến với nhau bẻ gãy những rào cản giữa họ. Nó đã mất nhiều năm quỉ quyệt dựng lên những tường ngăn cách của sự không tha thứ, hiểu lầm và định kiến. Chẳng lạ gì nó sẽ làm mọi nỗ lực ngăn chặn buổi họp mặt không cho diễn ra.

Tôi quì gối và cầu nguyện. Tôi giận dữ, xúc động và đau đớn đến cùng. Tôi nói, "Chúa ơi, nếu đây là ý Chúa cho hội thánh Trung Hoa được hiệp nhất, thì con xin Chúa đem lại sự sống cho con gái con. Con cầu nguyện xin hôm nay Ngài sẽ đặt lại hơi thở sống trong thân thể bé, ngày mai Ngài sẽ cho bé nói được, và ngày mốt bé sẽ có thể đi được. Nhưng nếu không phải ý Chúa cho hội thánh Trung Hoa hiệp nhất, thì con sẽ ẩn mình và sẽ không bao giờ giảng Tin Lành của Ngài nữa". Dĩ nhiên tôi lúc nào cũng phải tin cậy vào Chúa, nhưng tôi sẽ rút lui khỏi tuyến đầu và chỉ sống cuộc đời yên lặng bình thản.

Vợ tôi tiếp tục ôm con trẻ chúng tôi trong tay và đu đưa cái xác qua lại. Con gái đẹp đẽ của chúng tôi đã hoàn toàn tắt thở, tim bé ngừng đập và thân thể bé thành xanh tím.

Buổi họp sẽ bắt đầu tối hôm đó tại vùng cách nhà tôi 20 dặm (32 km). Tôi quyết định để qua bên nỗi đau đớn mình và tham dự buổi họp như dấu hiệu chống lại Satan và hành động đức tin nơi Chúa. Tôi cũng quyết định không than khóc, mặc dù tôi rất đau đớn trong lòng. Tôi muốn cho ma quỉ thấy rằng nó không bao giờ có thể hăm dọa hay chặn đứng tôi được.

Vào cuối chiều hôm đó, Brother Yun đã bắt đầu thuyết trình. Tôi kiếm chỗ ngồi và không nói cho bất kỳ tín đồ nào khác những gì đã xảy ra. Tôi tự xét mình xem có phải chuyện này xảy ra vì tội lỗi nào đó trong tôi. Tôi nói với Chúa nếu điều nầy xảy ra vì tôi nghịch với Chúa, thì tôi không có gì phải phàn nàn cả. "Ơn phước Đức Chúa Trời ban, chúng tôi nhận; còn tai họa, lẽ nào chúng ta không nhận?... CHÚA đã ban cho, và CHÚA đã lấy lại. Danh CHÚA thật đáng chúc tụng!" (Gióp 2:10; 1:21).

Sau buổi họp mặt ngày đầu, tôi biết gia đình cần mình, nên tôi trở về nhà lúc vợ và con gái lớn tôi đang ngủ. Mắt vợ tôi sưng đỏ. Vợ tôi vẫn ôm đứa con chết trong tay. Tôi nghiêng về trước và cầu nguyện cho bé trong Danh Chúa Giê-xu. Thình lình tôi nghe giống như tiếng hơi thở nhẹ từ miệng bé, như tiếng ợ. Tôi nhận ra rằng chắc chắn bé đang thở và tôi òa khóc lớn, "Ngợi khen Chúa!".

Sau ngày họp thứ hai, lúc mười giờ tối khi buổi họp chấm dứt ngày hôm đó tôi lại trở về nhà. Khi tôi bước vào cửa, tôi thấy nhà có một không khí khác hẳn. Tuyệt vọng đã hóa thành niềm vui. Vợ tôi đang cho con gái nhỏ bú sữa. Bé thở đều, khí sắc đã trở nên hồng hào trên má, và bé đang đói ! Đức Chúa Trời đã bằng phép lạ chữa lành sọ bé, và da đã bao phủ một phần óc bị lòi ra ngoài. Không trợ giúp thuốc men nào được dùng cho bé, ngoại trừ một bác sĩ đại tài, Chúa Giê-xu.

Khi tôi trở về nhà vào đêm thứ ba, vợ tôi lần nữa đang cho con gái nhỏ bú sữa mẹ. Tôi giơ tay ra và nói, "Sheng Ling, đến đây ba ôm con nè." Bé bước một bước đến với tôi rồi ngã xuống, nhưng tất cả chúng tôi đều vui mừng bé đã bước đi được một bước. Tôi bắt đầu khóc lớn vì vui mừng.

Vào sáng ngày thứ tư, tôi đến buổi họp mặt với niềm vui tràn ngập trong lòng. Nhưng sự hăng hái của tôi chẳng bao lâu bị dập tắt khi nhiều vị lãnh đạo hội thánh tư gia chỉ vào tôi và nói, "Những ai tham dự buổi họp quan trọng này đều phải ở lại đây. Nếu anh không thể ở lại với chúng tôi, nhưng cứ vội vàng về nhà vừa khi buổi họp chấm dứt mỗi đêm, thì anh tận hiến cho sự hiệp nhất như thế nào được chứ ?" Tôi vẫn chưa chia xẻ bất cứ điều gì với những vị lãnh đạo khác ở buổi họp mặt, nên họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong đời tôi.

Lúc buổi họp cuối cùng đến phiên Brother Yun phát biểu, rồi các lãnh đạo sẽ cầu nguyện cùng nhau lần cuối trước khi mọi người giải tán về nhà riêng. Khi anh đang nói, con gái lớn tôi bước vào để báo tôi biết em gái nhỏ của nó bây giờ đang đi đứng và nói chuyện bình thường! Chính ngay lúc đó tôi được thúc giục đứng lên. Tôi công bố với mọi người, "Bây giờ tôi biết ý chỉ của Đức Chúa Trời muốn hội thánh tại Trung Hoa hiệp nhất với nhau!" Trước mặt hơn một trăm vị lãnh đạo, tôi làm chứng về chuyện gì đã xảy ra cho con gái nhỏ của tôi. Mọi người đều ngợi khen Chúa. Những người chỉ trích tôi về chuyện tôi về nhà mỗi tối đều đến và xin lỗi.

Chúa không chỉ chữa lành Sheng Ling khỏi tai nạn té chết, nhưng Ngài còn ban phước cho bé nhiều cách đặc biệt. Bây giờ bé tám tuổi và rất thông minh đến nỗi học nhảy lớp trước các bạn! Bé không phải bị đau dài hạn gây ra vì cú ngã đó. Điều duy nhất còn lại là vết sẹo nhỏ trước trán. Chúa để lại vết sẹo để nhắc nhở chúng tôi về ân sủng và quyền năng lớn lao của Ngài.

PAUL HATTAWAY (Thang Chu dich, theo Trở Lại Giêrusalem)