Trang Chủ :: Chia Sẻ

Bài 302

Mùa Phục Sinh, Nghĩ Về Những Việc Làm... Không Cần Thiết

Mùa Phục Sinh đang về với nhân loại ở khắp mọi nơi trên thế giới trong niềm hân hoan vui mừng, đặc biệt là với tất cả những người đang tin thờ Chúa Giê-su.

Nhân mùa Phục Sinh, xin mời bạn cùng tôi nghĩ về những việc làm... không cần thiết để cùng nhắc nhở nhau trên linh trình theo Đấng Sống và hầu việc Ngài.

Ngay trước khi Chúa chuẩn bị chịu chết để cứu chuộc nhân loại, Ngài phán với các môn đồ là Ngài “phải đi đến thành Giê-ru-sa-lem, phải chịu tại đó nhiều sự khốn khổ bởi những người trưởng lão, thầy tế lễ cả, cùng thầy thông giáo, và phải bị giết, đến ngày thứ ba phải sống lại.” (Sách Ma-thi-ơ, chương 16, câu 21).

Mới vừa nghe Đức Chúa Giê-su nói như vậy, “Phi-e-rơ bèn đem Ngài riêng ra mà can rằng: Hỡi Chúa, Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! Sự đó sẽ không xảy đến cho Chúa đâu! Nhưng Ngài xây mặt lại mà phán cùng Phi-e-rơ rằng: Ớ Sa-tan, hãy lui ra đằng sau ta! Ngươi làm gương xấu cho ta; vì ngươi chẳng nghĩ đến việc Đức Chúa Trời, song nghĩ đến việc người ta.” (Sách Ma-thi-ơ, chương 16, câu 22, 23)

Chúng ta có thể hiểu hành động... can đảm của Phi-e-rơ là vì lòng yêu kính thầy của mình mà can ngăn Ngài, không muốn điều gì không tốt đẹp xảy đến cho Ngài như Ngài vừa bày tỏ. Nhưng với Chúa, thì hành động can gián của Phi-e-rơ là... không cần thiết, vì nó sẽ làm cản trở công việc của Đức Chúa Trời. Và Ngài đã quở trách Phi-e-rơ rất nặng: “Ớ Sa-tan, hãy lui ra đằng sau ta! Ngươi làm gương xấu cho ta; vì ngươi chẳng nghĩ đến việc Đức Chúa Trời, song nghĩ đến việc người ta.”

Can ngăn Chúa chịu khổ nạn và chịu chết để cứu chuộc nhân loại là một việc làm... không cần thiết, nếu không muốn nói đó là hành động sai lầm và đến từ Sa-tan.

Hành động can ngăn của Phi-e-rơ có thể đến từ lòng yêu Chúa của ông, nhưng nói như Nguyễn Du đã nói “yêu nhau như thế bằng mười phụ nhau.”

Sau đó, Phi-e-rơ lại một lần nữa bày tỏ lòng... yêu mến Chúa bằng cách muốn ra tay nghĩa hiệp để bảo vệ Chúa khi bị bắt:

Bấy giờ Si môn Phi-e-rơ co một thanh gươm bèn rút ra, đánh đầy tớ của thầy cả thượng phẩm, chem đứt tai bên hữu. Đầy tớ đó tên là Man chu. Nhưng Đức Chúa Giê-su phán cùng Phi-e-rơ rằng: Hãy nạp gươm ngươi vào vỏ, ta há chẳng uống chén mà Cha đã ban cho ta uống sao?” (Sách Giăng, chương 18, câu 10, 11). May mà Chúa Giê-su đã rờ tai người đầy tớ đó và chữa lành cho (Sách Lu-ca, chương 22, câu 51), chứ không thì chắc Phi-e-rơ sẽ gặp rắc rối to với nhà cầm quyền lúc bấy giờ, chứ không phải chơi.

Việc rút gươm ra chém đứt tai Man chu lại là một việc... làm không cần thiết nữa của Phi-e-rơ.

Đúng là Phi-e-rơ dù là Sứ Đồ và là một trong ba Sứ Đồ thân tín nhất của Chúa Giê-su, lúc nào cũng bên cạnh Chúa; vậy mà qua những việc làm của ông, ta thấy ông không hiểu chi về chương trình của Chúa cả. Ông chỉ nghĩ đến việc người ta, hơn là nghĩ đến việc của Đức Chúa Trời mà Đức Chúa Giê-su đang thực thi, ấy là chết thay cho tội lỗi của cả nhân loại.

Phi-e-rơ đã làm những việc... không cần thiết vậy!

...

Các người đàn bà rất yêu mến Chúa, họ luôn luôn đi theo Chúa trên moi bước đường chức vụ của Ngài (Sách Lu-ca, chương 23, câu 49)

Cũng như các Sứ Đồ, các bà nhiều lần được nghe Chúa nói về việc Ngài sẽ lên Giê-ru-sa-lem để chịu chết, và đến ngày thứ ba sẽ sống lại.

Thế nhưng, cũng như các Sứ Đồ, các bà dường như... không tin vào lời phán của Ngài. Cho nên, sau khi Chúa chết và chôn trong mộ ba ngày. Vào một sáng tinh mơ của ngày thứ nhất trong tuần lễ, các bà đã mang hương liệu đến mộ để... xức xác Chúa.

Kinh Thánh ghi lại như sau: “Ngày Sa-bát qua rồi, Ma ri Ma đơ len, Ma ri, mẹ Gia cơ, cùng Sa lô mê mua thuốc thơm đặng đi xức xác Đức Chúa Giê-su. Ngày thứ nhứt trong tuần lễ, sáng sớm, mặt trời mới mọc, ba người đến nơi mộ, nói cùng nhau rằng: Ai sẽ lăn hòn đá lấp cửa mộ ra cho chúng ta? Khi ngó xem, thấy hòn đá đã lăn ra rồi; vả, hòn đá lớn lắm.” (Sách Mác, chương 16, câu 1-4). “Ngày thứ nhứt trong tuần lễ, khi mờ sáng, các người đàn bà ấy lấy thuốc thơm đã sửa soạn đem đến mồ Ngài. Họ thấy hòn đá đã lăn ra khỏi cửa mồ; nhưng bước vào, không thấy xác Đức Chúa Giê-su.” (Sách Lu-ca, chương 24, câu 1-3)

Việc mua thuốc thơm đem đến mộ để xức xác Chúa là một hành động thể hiện lòng yêu kính Chúa vô cùng của các bà; nhưng có thể nói đó là một việc làm... không cần thiết và thậm chí... phí của. Bằng chứng là các bà không thể xức thuốc thơm được cho xác của Ngài, bởi Ngài đâu còn nằm trong mộ nữa. Ngài đã sống lại đúng y như lời Ngài đã phán nhiều lần với các Sứ Đồ cũng như với các bà trước đó, mà các bà... không nhớ chi cả.

Ma ri Ma đơ len thậm chí còn khóc khi không thấy xác Chúa trong mộ nữa: “Hai thiên sứ hỏi: Hỡi đàn bà kia, sao ngươi khóc? Người thưa rằng, vì người ta đã dời Chúa tôi đi, không biết để Ngài ở đâu?... Đức Chúa Giê-su hỏi người rằng: Hỡi đàn bà kia, sao ngươi khóc? Ngươi tìm ai? Người ngỡ rằng đó là kẻ làm vườn, bèn nói rằng: Hỡi chúa, ví thật ngươi là kẻ đã đem Ngài đi, xin nói cho ta biết ngươi để Ngài đâu, thì ta sẽ đến mà lấy.” (Sách Giăng, chương 20, câu 13 và 15)

Đúng là... yêu quá hóa mù, không còn nhớ những gì lời Chúa đã dạy trước đó nhiều lần cho mình cả. Chỉ chăm chăm một điều lo lắng là ai đã lấy mất... xác Chúa, chứ không hề tin rằng Chúa đã sống lại, còn xác đâu mà lấy?

Thật... đáng thương cho các bà, và... đáng thương cho Ma ri Ma đơ len!

...

Tôi tin rằng trong những người đàn bà đem thuốc thơm đi thăm mộ Chúa lúc bình minh của ngày thứ nhứt trong tuần lễ của Lễ Phục Sinh đầu tiên ấy, không có... Ma ri em của La xa rơ và Ma thê, bởi bà biết chắc chắn là Chúa Giê-su đã sống lại, không còn nằm trong mộ nữa.

Vì Ma ri luôn biết lựa phần tốt nhứt là phần “ngồi dưới chân Chúa mà nghe lời Ngài” (Sách Lu-ca, chương 10, câu 39), và bà đã hành động đúng lúc, đúng cơ hội, dịp tiện tốt nhứt để xức dầu thơm cho Chúa trước khi Ngài chịu chết và chôn. “Bấy giờ, Ma ri lấy một cân dầu cam tòng hương thật rất quý giá, xức chân Đức Chúa Giê-su, và lấy tóc mình mà lau, cả nhà thơm nức mùi dầu đó... Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Hãy để mặc người, người đã để dành dầu thơm nầy cho ngày chôn xác ta.” (Sách Giăng, chương 12, câu 3, và 7)

Thật, việc làm của Ma ri ở đây là cần thiết và vô cùng ý nghĩa! Bà mới thực sự là người đã xức dầu thơm cho... xác của Chúa Giê-su vậy.

...

Nhân mùa Phục Sinh, nghĩ về những việc làm... không cần thiết của các Sứ Đồ và của các người đàn bà trong thời điểm Chúa Giê-su chịu chết và sống lại hai ngàn năm trước đây để chúng ta lấy đó làm bài học cho cuộc đời theo Chúa của chính mình, chứ không phải để... lên án, chỉ trích họ.

Nếu chúng ta được sống vào thời điểm hai ngàn năm trước như các Sứ Đồ và các người đàn bà đó, thì chúng ta cũng... hành xử như họ thôi, vì chúng ta cũng không hơn gì các tổ phụ chúng ta đâu. Nhưng họ đã làm những việc đó để chúng ta... ghi nhớ, không làm như họ nữa.

Xin Chúa thêm ơn và sức của Ngài cho chúng ta để chúng ta ghi nhớ và làm theo lời Ngài đã dạy, hầu đời sống chúng ta được phước, giống như Ma ri đã ghi nhớ lời Ngài và đã làm những việc cần thiết và ý nghĩa cho Chúa vậy!

Kính chúc mọi người một Lễ Phục Sinh thật nhiều niềm vui và ơn phước từ Đấng Sống ban cho!

California, Tháng 4/ 2023!

Mục Sư Nguyễn - Đình - Liễu