Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 13 | Bài 15 >> | Hướng Dẫn

Bài 14

Đôi Mắt Xa Xăm

 Tôi và Lân lái xe đi xuống "Home Depot," để tìm một người phụ việc hoàn tất cái bờ rào còn đang làm dở dang.  Đây là nơi nhiều người thất nghiệp tụ tập để chờ người ta mướn làm đủ mọi việc.  Lái xe qua một vòng, tôi bị cuốn hút bởi người đàn ông có đôi mắt thật đẹp nhưng ẩn chứa một vẻ buồn xa xăm.  Tôi bước ra khỏi xe và đến gặp anh:

- Tôi muốn nhờ anh đền nhà tôi giúp một việc vặt, độ nửa ngày là xong.

Người đàn ông tỏ vẻ vui mừng:

- Vâng, ông trả tôi 10 đô một giờ.

- Được rồi, mời anh lên xe

Ở băng ghế sau, Lân nói chuyện với anh ấy vui vẻ. Bỗng tôi nghe anh ấy lớn giọng:

- Praise the Lord! God is good!

Lòng tôi sung sướng khi biết anh là con cái Chúa. Bận lái xe, tôi chưa kịp chuyện trò gì với anh; nhưng khi đến nhà, tôi với anh vừa làm bờ rào vừa nói chuyện. Trong khi làm việc, anh rất yếu thở hổn hển và dường như có mùi men thoang thoảng.  Đến giờ cơm trưa, chúng tôi mời anh dùng bữa. Trước khi ăn, tôi cầu nguyện bằng tiếng Anh và cầu nguyện cho người anh em trong Chúa vừa mới quen biết.  Bỗng dưng, người đàn ông khóc lớn.  Tôi đợi cho anh qua cơn xúc cảm, rồi nhỏ nhẹ hỏi:

- Anh làm sao thế?  Tôi có nói điều gì làm buồn anh không?

Anh ngẩng lên đôi mắt đỏ ngầu ướt sũng:

- Không, thưa ông!  Tôi chỉ cảm động vì sự cầu nguyện của ông. Bữa ăn không còn ngon miệng nữa, anh ấy kể cho Lân và tôi nghe câu chuyện của mình:

- Ông biết không, tôi cũng là con cái Chúa. Gia đình tôi sống ở San-fransico.  Từ khi kinh tế Mỹ xuống dốc, gia đình tôi gặp quá nhiều thử thách.  Tôi mất việc làm, xe cộ nhà cửa không còn nữa. Vợ tôi ly dị.  Tôi quá đau buồn sinh ra uống rượu và đưa đẩy đến thành phố này.  Tôi đến đây từ lúc sáng sớm để mong có người mướn mình đi làm việc.  Mãi cho đến giờ đó mới gặp ông và người bạn trẻ đây.  Nghe ông cầu nguyện, tôi giật mình nhận ra rằng Chúa vẫn ở cùng chúng ta.  Thế mà mấy tháng nay, tôi hờn dỗi Ngài.  Tôi tự hỏi tại sao Ngài đành bỏ tôi? Tôi chán ngán và sống lây lất rày đây mai đó.  Ban ngày, tôi không biết ăn ở đâu.  Tối đến, không biết ngủ chỗ nào!

- Này anh bạn ơi! Chúa không bao giờ bỏ anh, chỉ có chúng ta bỏ Ngài.  Trong lúc giận, có thể Ngài đánh chúng ta rồi lại chữa lành vết thương của mình.  Hễ Chúa yêu ai thì Ngài cho roi vọt kẻ đó.  Anh bạn ơi!  Đừng uống rượu nữa!  Rượu chỉ giết chết thể xác và linh hồn chúng ta, chứ không thể nào giải thoát chúng ta ra khỏi nghịch cảnh được!  Hãy ăn năn trở về cùng Chúa! Tôi tin chắc, Ngài sẽ ban cho anh có lại tất cả nếu anh bằng lòng quay trở lại với Ngài.

Người đàn ông chăm chú lắng nghe, và tôi cùng anh đọc một phân đoạn Kinh Thánh trong Thi Thiên 102: 1-7

 

"Hỡi Đức Giê-hô-va, xin nghe lời cầu nguyện tôi, nguyện tiếng tôi thấu đến Ngài. Trong ngày gian truân xin chớ giấu mặt cùng tôi; xin hãy nghiêng tai qua nghe tôi.  Trong ngày tôi kêu cầu xin mau mau đáp lại tôi.

Vì các ngày tôi tan như khói, xương cốt tôi chảy đốt nhu than lửa.

Lòng tôi bị đánh đập khô héo như cỏ.  Vì tôi quên ăn.  Vì cớ tiếng than xiết của tôi.  Xương cốt tôi sát vào thịt tôi.  Tôi trở giống như con chàng bè nơi rừng vắng, khác nào chim mèo ở chốn bỏ hoang.  Tôi thao thức, tôi giống như chim sẻ hiu quạnh trên mái nhà…"

 

Sau đó, tôi đọc thêm cho anh nghe một vài câu trong sách Tê-sa-lô-ni-ca để nhắc nhở anh:

 

     "Vì kẻ ngủ thì ngủ ban đêm, kẻ say thì say ban đêm.  Nhưng chúng ta thuộc về ban ngày, nên hãy giè-giữ, mặc áp giáp bằng đức tin và lòng yêu thương, lấy sự trông cậy về sự cứu rỗi làm mão trụ.  Vì Đức Chúa Trời chẳng định sẵn cho chúng ta bị cơn thịnh nộ, nhưng cho được sự giải cứu bởi Đức Chúa Jê-sus Christ trong chúng ta là Đấng đã chết vì chúng ta hoặc thức hoặc ngủ đều được sự sống với Ngài.  Vậy thì anh em hãy khuyên bảo nhau, gây dựng cho nhau như anh em vẫn thường làm."

                                           (Tê-sa-lô-ni-ca 5:7-11)

 

 Anh ấy muốn được tôi và Lân cầu nguyện cho anh.  Chúng tôi vui mừng cùng qùy gối xuống sàn nhà với nhau, để dâng anh lên cho Đức Chúa Trời, xin Ngài thương xót và giúp đỡ anh.

Cầu nguyện xong, trông anh có vẻ tươi tỉnh và mỉm cười.  Tôi nói với anh:

- Từ giờ này, anh không phải làm bờ rào cho tôi nữa.  Anh đừng lo chuyện tiền nong.  Và đây là những gì tôi có trong túi, tôi xin tặng anh.

Tôi lấy hết trong túi ra những đồng tiền mình có được trao cho anh. Và Lân cảm động cũng móc ví biếu anh một số tiền nữa.  Anh quá xúc động và một lần nữa anh khóc trước tình yêu của Chúa dành cho mình.

Buổi chiều hôm đó, chúng tôi mời anh đi uống cà-phê ở quán Cutter- Points để nghe anh kể chuyện về cuộc đời theo Chúa của anh.  Sau đó, chúng tôi mời anh cùng đi nhóm nhà thờ của chúng tôi ở Mira Mesa vào Chuá nhật ngày hôm sau; với ý định sẽ gặp một vài tôi tớ Chúa của Hội Thánh Mỹ.  Họ có thể giới thiệu hay tìm giúp anh một việc làm tạm thời.  Ngày hôm sau, chúng tôi chờ anh tại quán Cutter- Points lâu lắm, nhưng rất tiếc, không được gặp lại anh.  Dù anh ở đâu hay làm gì đi nữa, nếu anh thực sự ăn năn sự yếu đuối của mình và quay về cùng Chúa, thì chắc chắn Ngài sẽ thương xót anh.

Phạm Kim Lân và tôi vui mừng ngợi khen Chúa, vì Ngài đã cho chú cháu chúng tôi thêm cơ hội được "Vui với kẻ vui và khóc với kẻ khóc."