Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 1 | Bài 3 >> | Hướng Dẫn

Bài 2

Cái Cell-phone Của Chúa

Buổi sáng hôm ấy, đang khi ngồi trước máy computer.  Tôi đọc và Thục Uyên đánh máy cho tôi một bài viết cho tờ tạp chí của Hội Thánh Nước Sống.  Hội Thánh này do Mục sư Nguyễn Châu Hóa quản nhiệm.  Ông là thầy tôi thời trung học, người đã đưa tôi vào bên trong nhà thờ Đà Nẵng 1982 để nghe giảng và tiếp nhận Chúa.

Tôi kể cho Uyên nghe về giấc mơ kỳ lạ, có vẻ khác thường mà tôi đã trải qua trong đêm.  Tôi thấy mình bước đi trong trũng hài cốt  ngổn ngang đầy sự chết chóc và kinh hoàng.  Tuy là chiêm bao, nhưng không phải bình thường như bao nhiêu lần khác.  Có điều gì đó bí ẩn.  Trong tâm linh tôi như được báo trước một điều không tốt lành sẽ xảy ra.  Con gái tôi dường như không quan tâm lắm:

- Chiêm bao là chuyện thường mà ba, hơi sức đâu để ý!

- Không bình thường đâu!  Ba cảm thấy có điều gì đó không ổn.  Chắc có chuyện không hay xảy ra cho cô Hà.

Hà, là em gái của tôi đã bị bệnh nan y trước ngày tôi đi Mỹ. Chồng của cô đã qua đời hai năm trước đó.  Tôi biết sẽ có một ngày em tôi sẽ về với Chúa, nhưng vẫn hy vọng ngày đó chưa xảy ra sớm, tôi sẽ trở về kịp trước thời gian ấy.  Đang khi suy nghĩ, bỗng cái cell-phone reo lên.  Từ bên kia đầu dây, giọng nói của nhà tôi hơi run:

- Hãy bình tĩnh! Cô Hà về với Chúa cách đây mấy tiếng đồng hồ.

Tim tôi thót lại, nhói đau.  Không kiềm chế được, tôi đã khóc to lên thành tiếng nức nở.  Thục Uyên bối rối:

- Ba ơi! Hãy bình tĩnh, đừng làm con sợ!

Hai cha con cùng qùy xuống tạ ơn Chúa trong nước mắt ràn rụa; mặc dầu lòng tôi tin chắc em tôi đã ngủ yên trong Chúa, theo ý muốn tốt đẹp của Ngài.  Sau đó, tôi dùng cái cell-phone của mình để gọi về Việt Nam lo tang lễ cho em.  Tôi biết máy của tôi không còn đủ số phút để gọi, bèn giơ cao chiếc cell-phone lên mà cầu nguyện:

-  Chúa Jêsus của con ôi!  Xin Ngài cho con nói chuyện với gia đình ở Việt Nam. Con chỉ còn có mười phút.  Chúa ôi!  Xin giúp con!

Thục Uyên chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, tưởng rằng tôi đã mất trí.  Nên tôi giải thích:

- Ba có kinh nghiệm này khi ở Đại-Hàn. Con chờ xem sẽ thấy…

Cầu nguyện xong, tôi bấm máy gọi các cháu, sau đó liên lạc với các mục sư và một vài anh em thân thiết của Hội Thánh Đà Nẵng và An Trung, nơi em tôi sinh hoạt.  Xong xuôi các cuộc gọi có lẽ kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.  Tôi kiểm tra máy, cell-phone không nhảy thêm phút nào cả.  Chương trình tôi mua chỉ giới hạn sáu trăm phút, trong khi đã gọi năm trăm chín mươi phút, nghĩa là chỉ còn mười phút trong máy.  Sáng hôm sau, tôi kiểm tra lại máy, nó chỉ nhảy lên đúng sáu trăm phút và dừng lại ở con số đó.  Con gái tôi run sợ trước quyền năng của Đức Chúa Trời.  Còn tôi, lòng được an ủi vì biết rằng có Đức Chúa Trời đang ở bên mình.  Tuy nhiên, tôi không khỏi buồn đau với bao tiếc nuối.  Hình ảnh em gái tôi lúc chia tay ở phi trường Đà Nẵng, nó không nói một lời nào cả, chỉ ngồi im lặng úp mặt trong chiếc nón lá và khóc.

 

 

 Để lại cho anh

Tiễn anh ra phi trường

Nước mắt em ràng rụa

Anh đâu dám nhìn lại

Bởi lòng nghe xót xa

 

Anh qua đến xứ người

Áo cơm nhiều lận đận

Những buồn vui hờn giận

Anh cố giấu vào trong

 

Đêm đêm anh cầu nguyện

Để Chúa gìn giữ em

Cho em được sống thêm

Mong ngày anh gặp lại

 

Trời tháng tư còn lạnh

Mưa rả rích ngoài hiên

Nhận được tin chẳng hiền

Em ra đi bỏ lại…

 

Sáu đứa con mồ côi

Chúng bỏ trường bỏ lớp

Tất tả miếng cơm ăn

Lòng anh như dao cắt

 

 Em ra đi bỏ lại

Anh một trời nhớ thương

Tuổi thơ ngày tháng ấy

Giờ đây lệ vấn vương

 

Ba năm rồi bỏ xứ

                       Anh lang thang quê người

                      Mỏi mòn thương chốn cũ

                      Ngày ấy tiễn anh đi…

 

                            California 2005

 

Cuộc đời của mỗi chúng ta thật ngắn ngủi, như chiếc bóng nay còn mai mất, như cánh hoa sớm nở tối tàn.  Cho nên, điều cần thiết là chúng ta phải khám phá được mục đích của Đức Chúa Trời đặt để trên đời sống của mình là gì?  Xét cho cùng mọi vật trên thế gian này, chẳng có vật nào là sở hữu lâu dài, ngay cả những gì qúy giá nhất như những người thân yêu: cha mẹ, anh em, con cái…cũng chẳng thuộc về chúng ta. Đức Chúa Trời ban cho, rồi cất đi:

 

 "Trong tay Ngài cầm hồn của mọi vật sống, và hơi thở của cả loài người."

               (Gióp 12:10)

 

"Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi,

"Và số các ngày tôi là thể nào;

"Xin cho tôi biết mình mỏng manh là bao,

"Kìa, Chúa khiến ngày giờ tôi dài bằng bàn tay

"Và đời tôi như không không trước mặt Chúa

"Phải mỗi người dầu đứng vững, chỉ là hư không

"Quả thật, mỗi người bước đi khác nào như bóng;

"Ai nấy đều rối động luống công;

"Người chất chứa của cải, nhưng chẳng biết ai sẽ thâu lấy."

                        (Thi Thiên 38:4-6)