Trang Đầu | Mục Lục | << Bài 5 | Bài 7 >> | Hướng Dẫn

Bài 6

Nắng chiều

 

Tôi dậy thật sớm để bắt đầu ngày làm việc đầu tiên tại một tiệm bánh mì Quiznos Sub.  Tôi không dám nói điều này cho ai trong gia đình biết cả, ngoài đứa con gái thứ nhì của mình, vì hai cha con làm việc gần nhau trong cùng một khu mua sắm.

Thục Uyên đã có việc làm "part-time" tạm ổn.  Thời gian còn lại đến trường college.  Thu nhập cũng vừa đủ trang trải cho những chi tiêu cần thiết như tiền xăng, tiền sách và những món chi tiêu lặt vặt khác.   Còn tiền bảo hiểm xe hơi nhiều lúc Uyên phải nhờ sự đến sự trợ giúp của gia đình.  Đi ngang qua tiệm bánh mì, Uyên khẽ nhìn vào bên trong để xem thử ba của nó đang làm gi? Tôi đang tập xắt cà chua bằng chiếc máy xén sắc lẹm.  Ngày đầu làm việc, chủ chưa giao công việc gì khác hơn là công việc này và rửa thớt sau khi đã thái thịt.   Nói là rửa thớt, nhưng nó không đơn giản như cách rửa những cái thớt gỗ thông thường ở gia đình.  Đó là loại thớt bằng thép rất trơn tru nhưng vô cùng sắc bén, sơ ý một chút là đứt tay ngay.  Tôi cứ quần quật làm công việc của mình.  Từng giờ đi qua, tôi nhìn đồng hồ sao mà chậm quá!  Cái lưng của tôi dường như muốn gãy làm đôi vì tôi chưa quen với lao động chân tay.  Vả lại, đứng lâu từ giờ này qua giờ khác tôi không chịu nổi.  Người chủ là một người Pakistan có bộ râu quai nón, chân đi không bén gót.  Anh ta luôn luôn chạy chứ không phải đi.  Dường như đối với anh từng phút, từng giây vô cùng hiếm quí.  Anh nói với tôi bằng tiếng Anh khá chuẩn:

- Rửa thớt xong, anh vào trong kho chất mấy thùng cà chua lên kệ, sau đó dọn dẹp bàn phía trước, rồi ra đây tôi chỉ anh cách làm bánh mì.

- "Yes." Tôi chỉ nói một lời"vâng" mà thôi.  Tôi không muốn nhìn sâu vào trong mắt người chủ vì không tìm thấy nét thiện cảm và cởi mở nào trên khuôn mặt khắc khổ của anh ta.  Tôi khệ nệ bưng từng thùng cà chua chất lên kệ một cách khó nhọc vì thùng nào thùng nấy nặng trì.  Đến hai giờ chiều, người chủ nói với tôi:

- Anh có được mười phút để ăn trưa.  Hôm nay anh không phải trả tiền vì bữa ăn đầu tiên, nhưng chỉ được lấy một phần ăn không quá ba mỹ kim.  Tôi cũng chỉ trả lời một tiếng "yes"và thêm hai từ "thank you!" Thay vì ăn trưa, tôi xuống phòng nhà kho trải các thùng giấy "cạt-tông" ra sàn nhà và nằm nghỉ lưng cho bớt mỏi.  Tôi bị gai cột sống từ nhiều năm qua.  Khi còn ở Việt Nam tôi đứng lớp suốt cả ngày, đêm nên cột sống bị vôi hóa.  Bây giờ sang Mỹ, tôi thử làm những công việc mà chưa khi nào hình dung trước đây.  Nằm dưới đất ung dung trong mười phút, tôi có dịp để chuyện trò với Chúa khi hồi tưởng về những chặng đường đã qua và nuối tiếc khôn nguôi.  Hồi tưởng quá khứ không phải để so sánh với những gì đang đối mặt, nhưng chỉ để tâm hồn mình bay bổng và quên bớt đi nỗi nhọc nhằn của hiện tại.  Tôi tự an ủi rằng sự vinh quang nào cũng phải có cái gía của nó.  Vinh quang không đến từ những gian truân hay nước mắt thì chẳng có gì để cảm thấy giá trị.  Vả lại, trên hành trình theo Chúa không phải chỉ có hoa thơm cỏ lạ, nhưng "mỗi người phải vác thập tự giá mà theo Ngài."  Có điều tôi không tránh khỏi bùi ngùi khi nghĩ đến quá khứ.  Năm tháng đi qua không biết bao nhiêu là những khổ đau và tủi nhục: từ những ngày ấu thơ, đến khi trưởng thành và mãi đến sau ngày lập gia đình cũng vậy.  Tôi ngỡ tưởng rằng cái quá khư khổ đau kia đã kết thúc vĩnh viễn, bởi vì Chúa đã giải thóat cho chúng tôi từ lâu lắm rồi.

 Cuộc sống thay đổi từ khi rời khỏi quê hương, từ bỏ công việc giảng dạy ổn định từ các trung tâm ngoại ngữ của mình.  Với nguồn thu nhập cao, tiền bạc thoải mái có thể nói dư thừa, cho nên cuộc sống sung túc.  Nhưng giờ đây, thực tế cái khổ vẫn cứ đeo đuổi bên mình.  Tôi không thể "ăn không ngồi rồi," cứ mãi làm người sống nhờ vợ con.  Lòng tự trọng và bản tính tự lập không cho phép tôi ngồi yên một chỗ.  Tôi muốn được làm một người đàn ông đúng nghĩa.  Tiếng người chủ vang lên cắt đứt dòng suy tư của mình:

- Anh lên đây tập nướng bánh mì đi!

- Yes, không hiểu sao, tôi chẳng muốn noí thêm lời nào.

Mùi "pa-tê" cùng với những thứ gia vị đun nóng trên cái vỉ tự động lần lượt đi qua, tôi phải tập gắp thật lẹ tay mới kịp. Hơi ngượng ngùng khi trao bánh mì cho khách vì tôi chưa bao giờ làm công việc này trong đời.  Bỗng, Uyên xuất hiện trước mặt tôi, nói khẽ vừa đủ nghe:

- Làm được không ba? Con về trước đây, lát nữa nói chuyện.  Tôi nhìn theo dáng con gái,  trông nó cũng bơ phờ và mệt mỏi.  Áo quần Uyên thốc thếch, chậm rãi bước đi trên vỉa phố.

Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa là tôi làm được sáu tiếng. Tôi sẽ có được khoảng ba chục Mỹ kim.  Số tiền này đối với tôi rất ý nghĩa vì đó là những gì tôi đã chịu đựng sự khó nhọc, kiên nhẫn và can đảm để vượt lên mặc cảm của mình.  Bước ra khỏi quán, tôi đi khệnh khạng như người say vì cái lưng nhức nhối.   Dừng chân bên tam cấp của vỉa hè, tập vội vã một vài động tác thể dục giảm đau rồi tôi thư thả về nhà.

Khi còn ở Việt Nam, tôi không thể nào hình dung được giữa cái xứ sở "đượm sữa và mật" này vẫn còn có nhiều người nghèo khổ.  Đâu đó trên những con đường hay góc phố vẫn có những người vô gia cư mà tiếng Anh thường gọi là "homeless." Họ mặc những bộ áo quần đen đúa, lôi thôi, tóc rối bù không chải. Có người chỉ sống với cái gia tài là chiếc xe đi chợ "shopping cart" ngổn ngang với bao thứ lỉnh kỉnh, đẩy đi khắp nơi.  Khác với những gì tôi tưởng, không phải chín mươi phần trăm người tin Chúa!  Ngược lại, con số đó rất ít. Nhiều người biết Chúa Jê-sus, nhưng số người thờ phượng Ngài không nhiều.  

     Tôi cảm ơn Chúa khi nhìn lại bản thân mình, thực sự tôi không đủ lời tạ ơn Chúa.  Điều cực nhọc lần này là do chính tôi chạy trước ý Chúa.  Còn cuộc sống hiện tại, những khó khăn chỉ là tạm thời; bình thường như bao người khác khi chân ướt chân ráo đến xử sở này.  

Nắng chiều nhợt nhạt trên bầu trời San-diego.  Xe cộ chen chúc nhau bon bon trên đường.  Một làn gió thật khẽ mang cái lạnh từ biển tràn vào; nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy ấm áp bởi tình yêu của Chúa Jê-sus.  Chiều hôm ấy, tôi đem ổ bánh mì kẹp thịt của bữa trưa không ăn về nhà và để dành cho đứa con trai út, vì nó thích loại thức ăn này.  Tôi bước vào phòng nằm nghỉ cho cái lưng đỡ mỏi.  Tôi lật Kinh Thánh ra và đọc lại lời Chúa trong Cựu Ước:

 

   "Vả, Đức Giê-hô-va có phán cùng Áp-ram rằng:  Ngươi hãy ra khỏi quê hương, vòng bà con và nhà cha ngươi, mà đi đến xứ ta chỉ cho.  Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn; ta sẽ ban phước cho ngươi, cùng làm nổi danh ngươi, và ngươi sẽ thành một nguồn phước.  Ta sẽ ban phước cho người nào chúc phước ngươi, rủa sả kẻ nào rủa sả ngươi; và các chi tộc nơi thế gian sẽ nhờ ngươi mà được phước."

                                               (Sáng- Thế- Ký 12: 1, 2)

Đức Chúa Trời phán cùng Gia-cốp trong chiêm bao khi ông từ Bê-e-sê-ba đi đến Cha-ran và ngủ đêm tại đó:

     " …Này ta ở cùng ngươi, ngươi đi đâu, ta sẽ theo gìn giữ đó, và đem ngươi về xứ này; vì ta không bao giờ bỏ ngươi cho đến khi ta làm xong những điều ta đã hứa cùng ngươi."

                                              (Sáng- Thế- Ký 28: 15)

 

   Một tuần trôi qua, tôi phải cố dậy sớm hơn ngày thường để chuẩn bị đi làm.  Công việc có phần trôi chảy hơn vì tôi đã quen với nó.  Thế nhưng, vào giờ ăn trưa, người chủ bỗng mời tôi ra bên ngoài sân.  Nhìn vào mắt anh ta, tôi đã đoán được điều gì:

- Tôi biết anh không mấy thích hợp với công việc này.  Từ hôm nay, anh không phải nướng bánh và rửa thớt nữa.  Mỗi ngày, tôi chỉ cần anh hai giờ lau kính, và chùi bàn ghế.  Làm xong, phụ bưng các thùng cà chua và thịt nguội để vào trong nhà bếp và trong tủ lạnh.  Tôi trả anh mỗi ngày hai mươi Mỹ kim, được không?

Như biết trước điều này, tôi thản nhiên:

- Vâng, cảm ơn, để tôi suy nghĩ và trả lời vào ngày mai.

Sáng sớm hôm sau, tôi đến tiệm và trả lời không làm nữa.  Tôi có những lý do riêng của mình, thứ nhất là tôi không dại gì để người ta bóc lột công sức với đồng lương bọt bèo như vậy. Thứ hai là gia đình tôi chưa đến nổi cần tôi phải đi làm vào lúc này.  Suy cho cùng, tôi đã vấp phạm một lỡ lầm rất lớn với Chúa, là tôi đã bước đi trong ý riêng của mình; tự ý xin làm công việc không phù hợp mà không cầu hỏi ý của Ngài.  Tôi ăn năn và xin Chúa tha thứ.   

Người chủ quán lầm lì, anh ta nói không hề hở môi:

- Tôi rất tiếc, tôi muốn giữ anh ở đây, nhưng biết làm sao! Tháng sau trở lại đây nhận lương vì còn chờ sổ sách từ trên Los.

Tôi không nói thêm lời nào, cũng chẳng hỏi thêm một tiếng tại sao không trả lương hôm nay mà phải chờ đến tận tháng sau.   Rồi, tháng sau lại đến, tôi đến nhận lương thì mới biết rằng anh ta đã trừ đi bốn mươi phần trăm tiền thuế, trong khi anh ta thuê tôi không có hợp đồng, cũng chẳng có mảnh giấy lộn, có nghĩa là anh ta không phải trả đồng thuế nào cho tôi cả.  Tôi chợt hiểu ra một điều rất bình thường:  Nơi đâu cũng có những con người sống bằng những mánh khóe và thủ đoạn.  Nơi đâu cũng có những người lường gạt và gian giảo! Chiên của Chúa không phải hoàn tòan tự do gặm cỏ trên cánh đồng xanh tươi bát bát của chủ mình, nhưng cần phải có sự khôn ngoan để chiến đấu với bầy muôn sói hay cắn xé.  Đừng vội cho rằng đất nước nào đó là thiêng đàng mà không có địa ngục.  Vì vậy, con cái Chúa cần phải nhận biết một điều là chúng ta đang sống trong thế giới tạm bợ không mấy tốt đẹp.  Chỉ khi nào Chúa Jê-sus trở lại, chúng ta mới thực sự hoàn toàn vui hưởng cuộc sống thiên đàng phước hạnh.  Điều cần nhất là xin Chúa ban cho chúng ta sự khôn ngoan, để tránh những cạm bẫy và sự lừa phỉnh của thế giới mờ tối  này.

 

       "Cha ta có dạy ta rằng:

       "Lòng con khá gìn giữ các lời ta;

       "Hãy gìn giữ mạng lịnh ta, thì con sẽ được sống.

       "Khá cầy lấy sự khôn ngoan, khá cầu lấy sự thông sáng

       "Chớ quên, chớ xây bỏ các lời của miệng ta;

       "Đừng lìa bỏ sự khôn ngoan, ắt người sẽ gìn giữ con;

       "Hãy yêu mến người thì người sẽ phù hộ con

       "Sự khôn ngoan là điều cần nhứt;

       "Vậy khá cầu lấy sự khôn ngoan."

                 (Châm ngôn 4: 4-7)

Tôi cười buồn và thản nhiên bước ra khỏi quán.  Từ trong sâu thẳm của lòng, tôi muốn nói với anh chủ quán điều gì đó về Chúa Jê-sus.  Nhưng, cảm thấy hơi khó vì anh ta không có một chút thời gian nào để nói chuyện.  Biết vậy, nên tôi chỉ thầm cầu nguyện cho anh với hy vọng ngày nào đó, anh ta có thể gặp được Chúa và chính Ngài sẽ thay đổi cuộc đời tất bật ấy!

Giữa thế giới bon chen, tiền bạc là nhu cầu khẩn thiết của cuộc sống thì làm sao người ta còn có có thì giờ để nghĩ đến linh hồn!  Tối hôm đó, tôi dự định sẽ mời vợ con của mình đi một nhà hàng buffet nào đó, ăn một bữa thật ngon để quên đi những điều không cần phải nhớ.  Tôi băng qua bên kia đường, bước vào một quán coffee vừa mới khai trương.  Ngồi thả hồn bay bổng đôi chút cho khuây khỏa, tôi cảm ơn Chúa vì cảm thấy mình vô cùng phước hạnh. Tôi đang được sống trong thế giới bé nhỏ của những người tin kính Chúa; mà trong đó có những con người biết yêu thương và đoái tưởng đến nhau.  Còn niềm vui và sự bình an nào hơn khi biết chắc có một Đức Chúa Trời Toàn Năng, Toàn Tri và đầy lòng thương xót đang bước đi bên cạnh cuộc đời mình!

 

"Dầu tôi đi trong trũng bóng chết,

"Tôi sẽ chẳng sợ tai hoạ nào, vì Chúa ở cùng tôi: Cây trượng và cây gậy của Chúa an ủi tôi.

"Chúa dọn bàn cho tôi

"Trước mặt kẻ thù nghịch tôi; Chúa xức dầu cho tôi; chén tôi đầy tràn.

"Quả thật, trọn đời tôi

"Phước hạnh và sự thương xót sẽ theo tôi;

"Tôi sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va

"Cho đến lâu dài."

                   (Thi Thiên 23: 1-6)